Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2) - Chương 36: Hôn Lễ 1




Sau khi Lục Minh Tử Thanh đi rồi.



Một mình Lạc Thần đi ra bên ngoài sảnh để đợi Lục Minh Tử Thiên.

"Aizz...đau thiệt mà," Lạc Thần ngồi xuống ghế đưa tay xoa xoa vết bầm, không ngừng suýt xoa.

Không biết cô nhóc kia là con gái nhà ai, nhưng là nhìn khuôn mặt đó, anh ngờ ngợ loáng thoáng thấy giống một người.

"Phải, càng nhìn càng giống, có khi nào....."Lạc Thần nheo mắt thầm nghĩ.

"Lạc Thần, cậu làm gì mà thẫn người ra thế?" Lục Minh Tử Thiên đi từ xa đã thấy cậu bạn của anh ngẩn người nên vừa tới sau lưng đã lên tiếng hỏi.

"Ặc...làm hết hồn," Lạc Thần vội lấy tay che mặt.

Lục Minh Tử Thiên nhìn phản ứng của Lạc Thần, anh lạnh nhạt hỏi : "Này, mặt bị sao thế?"

Lạc Thần cúi đầu thầm nghĩ, "con bà nó, nếu để tên này biết anh căn bản là bị một cô gái uýnh vào mặt, đảm bảo hắn cười đau bụng mất."

"Tôi không sao? Bị va vào cột thôi.



Không hề gì! " Lạc Thần đáp.

Lục Minh Tử Thiên bật cười.

"Hahaha....Va vào cột, cái cột kia cũng biết va quá nhỉ? Ngay mắt luôn?"

"Thật đó, tôi lừa cậu làm gì?" Lạc Thần chối bay chối biến.

Lục Minh Tử Thiên vòng qua ghế ngồi đối diện với Lavj Thần.



Lạc Thần lúc này liền bỏ tay khỏi vết tím bầm kia.

"Nói đi, cậu bị người ta đánh.



Cái tính trăng hoa, ghẹo gái lại nổi lên đúng không?" Lục Minh Tử Thiên nghiêm túc hỏi.



"Ừ..thì...thì đúng là tôi bị đánh, nhưng tôi còn chưa kịp làm gì? Cô nhóc đó dữ quá, tôi tưởng cô ấy là tiểu thư khuê các, ai mà ngờ...lại là một nữ cường chứ." Lạc Thần vừa xuýt xoa vừa ấm ức kể.

"Ồ, thế sao? Tôi lại không tin cậu chỉ có như vậy đâu.



Con người cậu nếu không làm gì, hoặc không nói xúc phạm đến người ta, thì sao lại bị ra tay mạnh thế?" Lục Minh Tử Thiên châm chọc.

"Ài...bỏ đi, bỏ đi.



Vợ sắp cưới của cậu đâu, sao không thấy?" Lạc Thần đổi chủ đề.



"Một lát nữa cô ấy sẽ tới, ngồi chờ chút." Lục Minh Tử Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi.

\[ Alo, anh Tử Thiên\] Lục Minh Tử Thanh vội bắt máy.

"Em đang ở chỗ nào, mau quay lại trung tâm, sáng nay, em hẹn Mạc Hân là sẽ đến, sao chưa gặp đã đi rồi." Lục Minh Tử Thiên nghiêm giọng nói.

\[A...em không quay lại trung tâm đâu.



Ở đó có tên biến thái, tên Lạc...!Lạc Thần gì đó...em đụng hắn có một cái, hắn đòi em lấy thân báo đáp mới ghê chứ.



Mà hắn ta sao yếu quá, mới đấm một cái mà suýt té lăn rồi..đàn ông gì mà yếu hơn cả phụ nữ á....\] Lục Minh Tử Thanh thao thao bất tuyệt kể lại.

"Lục Minh Tử Thanh, em lại đánh người, bảo sao 25 tuổi rồi, ai cũng không dám lấy em." Lục Minh Tử Thiên khẽ day mi tâm mà nói.


\[Hứ, em đánh người thì sao? Ai bảo hắn ta nói năng kì cục như vậy chứ, chưa tàn phế là may rồi.



Thôi nha, em phải về nhà phụ mẹ bữa tối.



Tối nay, nhà chúng ta có tiệc, anh nhớ đưa chị dâu về nhé.



\] Lục Minh Tử Thanh tức giận nói xong rồi cúp máy.

Tút..tút..tút, cuộc gọi kết thúc.



Lục Minh Tử Thiên cất điện thoại vào túi, anh nhìn Lạc Thần nãy giờ vẫn ngồi ngẩn ra từ nãy đến giờ.



Nghiêm giọng hỏi :

"Lạc Thiếu Gia, cậu khi nãy là đòi người ta lấy thân báo đáp."

Lạc Thần đang ngẩn người chợt nghe cái câu, lấy thân báo đáp kia, anh liền giật mình, "mẹ ơi! Sao tên này lại biết khi nãy anh đã nói câu đó thế?" Anh chối.

"Hả??? Cậu nói cái gì, cái gì lấy thân báo đáp.



Tôi không có!"

"Hả, không có, vậy sao người ta lại nói đã đánh cậu, còn nói đích tên của cậu.



Nhìn mặt tôi trả lời." Lục Minh Tử Thiên không mặn không nhạt nói.


"Nhìn thì nhìn, tôi không thẹn với lòng nha." Lạc Thần ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của Lục Minh Tử Thiên.

Ba mươi giây trôi qua..

"Sao rồi, có nhận ra điều gì chưa?" Lục Minh Tử Thiên hỏi.

"Điều gì là điều gì, tôi thấy cậu cũng như tôi, có mắt, mũi, miệng, chỉ vậy thôi.





À với cậu đẹp trai hơn tôi một chút." Lạc Thần vừa nói vừa đưa ngón tay làm dấu hiệu.

"Ngu ngốc, cậu đã đụng đến người không nên đụng rồi.



Cô nhóc sáng nay cho cậu ăn đấm, là Lục Minh Tử Thanh, em gái song sinh của tôi.



Biết chưa?" Lục Minh Tử Thiên nói rành mạch rõ ràng.

"Hả? Cái gì chứ? Em gái cậu?" Lạc Thần trợn mắt kinh ngạc lẫn sợ hãi.



Hóa ra cô nhóc kia là em song sinh của Tử Thiên, bảo sao khi nãy anh lại thấy quen.

"Xong rồi, xong rồi, vậy vậy vậy, hôn lễ của cậu tôi không tham dự đâu." Lạc Thần lắp bắp nói.

"Hử, cậu thử không đi cho tôi xem." Lục Minh Tử Thiên giọng đầy hăm dọa.

"Tôi, không đi đâu, có chết cũng không đi.




Cùng lắm tôi đi hầu bao cho cậu gấp 5 lần." Lạc Thần trưng ra bộ mặt kiên quyết.

"Hầu bao năm lần, Lạc Thiếu gia, nếu nói đến tiền, Lục Thiếu tôi dùng nó chôn cậu được đấy." Lục Minh Tử Thiên khẽ vuốt cằm rồi nói tiếp.

"Lạc Thần, cậu sợ Tử Thanh."

"Sợ, sợ gì chứ? Tôi chỉ là không ưa các cô gái hung dữ như cô nhóc đó thôi." Lạc Thần biện hộ.



Sau đó lại hỏi,

"Tử Thiên à, em gái cậu biết võ sao? Ra tay đúng nặng mà."

Lục Minh Tử Thiên nhìn Lạc Thần, anh chế giễu..

"Lạc Thiếu gia, cậu nghĩ thân thể của cậu sẽ chịu nổi nếu em gái tôi ra tay thật sự sao? Với môn Karate, Tử Thanh đã đeo đai nâu rồi.



Nếu nó muốn đánh cậu tàn phế thì cậu còn ngồi đây mà hỏi chuyện tôi được sao?"

"Đai nâu, nâu sao, gần như là võ sư luôn rồi..." Lạc Thần than khổ trong lòng.

"Đúng là anh rất sợ, bị ăn một đấm vừa rồi, vẫn còn đau nhức chưa tan.





Cái mặt đẹp trai của anh, muốn biến dạng luôn rồi.



Tưởng đâu bắt con gái người ta lấy thân báo đáp, ai dè lại để mình trở thành vật thí nghiệm cho con gái người ta."

"Mà lại cô nhóc Tử Thanh kia còn là em gái của bạn thân anh, anh báo thù kiểu gì được..



Thiên ơi, công bằng ở đâu chứ?"

Lạc Thần đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, miệng lặp đi lặp lại cái tên Lục Minh Tử Thanh.



Miệng chợt cong lên một nụ cười lạnh.

"Cô nhóc chết tiệt, nếu tôi không đánh lại em, thì tôi sẽ khiến em yêu tôi." Lạc Thần cứ vậy mà trù tính kế hoạch trả thù bằng yêu đương của mình, căn bản chẳng biết Hách Liên Mạc Hân đi tới rồi, cô ngồi cùng Lục Minh Tử Thiên.

Vừa ngồi xuống, cô chăm chăm nhìn vào khuôn mặt tím bầm của Lạc Thần, rồi bụm miệng cười khúc khích.



"Cái tên này hình như là người lần trước gọi điện cho cô đây mà.



Haa..bị ăn đòn cũng nhẹ ghê."

Cô nhìn Lục Minh Tử Thiên, khẽ nháy mắt ra hiệu.



Không lên tiếng nói chuyện.

Lục Minh Tử Thiên nhìn Lạc Thần, "xem ra con nhóc Tử Thanh kia lần này bị ghi thù rồi.



Bản tính của Lạc Thần, trừ phi không thích thôi, ngược lại nếu đã để ý rồi thì ai cũng đừng mong thoát khỏi cậu ta....."