Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2) - Chương 24: Bất Ngờ Lại Nối Tiếp Bất Ngờ




Nhà Hàng Đông Du.

Lúc này đã hơn tám giờ tối.



Sau khi Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân gặp lại.



Cả hai người cùng tản bộ ở trong khuôn viên nhà hàng.

"Tử Thiên à, lúc nãy anh nói là có bất ngờ dành cho em mà, vậy đó là gì thế? Em muốn biết." Hách Liên Mạc Hân ôm cánh tay của anh lắc lắc làm nũng.

" Hử? Bất ngờ gì? Anh quên rồi." Lục Minh Tử Thiên nhướn mày cười trêu cô gái của anh.

Hách Liên Mạc Hân nghe anh nói, cô xụ mặt xuống, rõ ràng khi nãy cô nghe anh nói sẽ cho bất ngờ, vậy mà anh lại bảo là quên.

Thấy cô xụ mặt, Lục Minh Tử Thiên bật cười, cô gái của anh, hình như là giận anh rồi.

"Mạc Hân, em dỗi anh." Anh vừa cười vừa hỏi.

"Ai thèm dỗi anh." Hách Liên Mạc Hân cúi đầu thấp hơn, thật lâu vẫn không dám nhìn anh.

"Không dỗi, vậy nhanh ngước mắt lên nhìn anh xem." Lục Minh Tử Thiên thách thức.

"Không! Em không dỗi anh, nên em không nhìn anh đâu.



Mặt anh có gì mà nhìn chứ?" Cô đáp.

"Haa..mặt anh xấu lắm sao? Đến nỗi Hách Liên tiểu thư nhìn thôi cũng không dám.



Em nhát gan?" Anh tiếp tục chọc tức cô.

"Nhìn thì nhìn, có gì mà sợ chứ? Hứ ! Em không có nhát gan đâu nha." Dứt lời, Hách Liên Mạc Hân ngước mắt lên nhìn anh.

Ngay khi cô vừa ngước mắt lên nhìn, trước mắt cô lại là một chú gấu nhỏ bằng pha lê trong suốt, lấp lánh vô cùng.

"Đẹp quá!" Hách Liên Mạc Hân thốt lên.



Cô định đưa tay lấy, thì anh liền giơ tay cao lên, không cho cô lấy, mặt anh ghé sát xuống mặt cô, Anh hỏi :

"Mạc Hân, chú gấu nhỏ này đẹp hơn anh sao?"

Cô nhìn khuôn mặt của anh ở cự li gần, "mẹ ơi, sao lại anh lại đẹp đến vậy ?" cô liền lui lại, đầu hơi cúi xuống, thầm than trong đầu, "ôi không,nếu tiếp tục nhìn anh, cô phun máu mũi mất."

"Tử Thiên chết tiệt, anh dám thả thính cô sao?"

"Sao không trả lời anh, là nó đẹp hay anh đẹp?" Lục Minh Tử Thiên hua hua con gấu pha lê trước mắt cô một lần nữa mà hỏi.

"Gì chứ, anh..anh hỏi ai?" Hách Liên Mạc Hân ngập ngừng.



Lục Minh Tử Thiên cấm chú gấu pha lê chỉ tay vào nó sau đó chỉ vào tim mình, anh tiếp tục hỏi cô :

"Là chú gấu này với anh, ai đẹp hơn? Em thích anh hơn, hay là thích nó hơn.



Hửm?"

Hách Liên Mạc Hân nhìn chú gấu nhỏ, rồi lại nhìn anh, nhưng vừa nhìn mặt anh, cô lại xấu hổ quay ngay mặt đi.

Khỏi cần nghĩ, thì cũng biết là cô thích anh rồi.



Nhưng là cô cũng thích chú gấu đó nữa nha.

Thật nhanh, cô liền nói : "Tử Thiên, em muốn cả hai luôn."

"Tham lam, em chỉ được chọn một mà thôi." Anh vừa béo nhẹ má cô rồi mắng.





Giọng đầy cưng chiều.

"Ai ui," Hách Liên Mạc Hân nhăn mày.



"Vậy em chọn anh." Cô nhanh nhảu đáp lời anh, vừa đáp cô vừa đưa hai cánh tay nhỏ, trực tiếp ôm lấy dáng người cao lớn của anh.

Lục Minh Tử Thiên bất ngờ, cô gái nhỏ của anh bạo dạn ghê, chỉ mới gặp mặt chưa đến hai giờ đồng hồ.



Vậy mà cô thẳng thắn ôm anh, không một chút sợ anh.



Cứ như là anh và cô đã yêu nhau từ lâu rồi vậy.

Nhưng anh không hề biết, Hách Liên Mạc Hân đã biết anh từ kiếp trước rồi.



Cô đã quá quen với hình dáng cũng như cảm xúc của anh.




Vậy nên, đứng trước mặt anh, cô tự nhiên mà ôm anh cũng có gì lạ đâu?

Anh cũng ôm cô.



Chú gấu nhỏ pha lê vẫn đang trong tay anh.





Bỗng nhiên, thật nhanh, Hách Liên Mạc Hân một tay tóm nhanh con gấu kia.

Một phát thật chính xác, cô cười lên rạng rỡ

"Tử Thiên à, anh là của em, vậy thì nó cũng là quyền sở hữu của em.



Em nói đúng không?" Cô vừa nói vừa hua hua con gấu lên trước mắt anh.



Cả thân hình nhỏ nhắn của cô vẫn được anh ôm trong tay.



Vẻ mặt cô đầy đắc ý.

Anh bật cười, liền khen cô.



"Mạc Hân nhà mình rất thông minh."

"Đương nhiên rồi, thông minh thì mới xứng là vị hôn thê của anh chứ?" Cô nói bằng giọng chắc nịch.

"Được rồi, như anh đã nói, anh sẽ giành cho em một bất ngờ.



Nào đi với anh." Lục Minh Tử Thiên nói rồi nắm tay cô đi.



Hách Liên Mạc Hân cũng không do dự, cô nhanh chân bước đi song song với anh.



Hai người đi thẳng vào bên trong khu đại sảnh của nhà hàng.

Đứng giữa đại sảnh, anh đưa tay lên ra hiệu.

"Tách."

Tiếng búng tay của anh vừa vang lên.



Lập tức tất cả bóng đèn pha lê bên trong chợt vụt tắt.



Mọi vật liền chìm vào bóng tối.





"Tử Thiên ! Tử Thiên ! Anh đâu rồi?" Hách Liên Mạc Hân hoảng hốt gọi anh.



"Nhà Hàng bị mất điện sao?"

"Lục Minh Tử Thiên !" Cô còn đang gọi anh, xung quanh bỗng nhiên sáng lên.



Không phải ánh sáng đèn pha lê nữa, mà là vô số ánh sáng của những bóng đèn nhỏ đủ màu xanh đỏ tím vàng...

Khung cảnh lung linh huyền ảo thật đẹp, cảm giác như lạc vào chốn thiên đường vậy.

Hách Liên Mạc Hân ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra, cô còn đang phân vân, chưa kịp hoàn hồn thì trước mắt cô, lần lượt từng vị khách đi tới.



Già trẻ lớn bé, nam nữ đủ cả.



Tất cả gần một trăm người, không chính xác là chín mươi chín người, họ đều xếp theo một hàng dài.



Trên tay mỗi người đều cầm một bông hồng nhung đỏ rực.

Mỗi một người đi lướt qua cô, họ đều trao bông hồng nhung đỏ rực kia cho cô.

Hách Liên Mạc Hân đứng chôn chân tại chỗ, tay cô đón lấy từng bông hồng một.


Một, hai, ba, bốn.....cô đếm thầm trong đầu.

Cho đến người cuối cùng là một cô bé tầm sáu tuổi, cô nhận lấy bồng hồng cuối cùng cũng chính là bông hồng nhung thứ 99..

"99 bông hồng, là anh tặng cho cô sao? Giữa một Mùa đông lạnh buốt mà lại mua được nhiều bông hồng nhung như thế này, anh phải tốn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị."

Hách Liên Mạc Hân ôm bó hồng đỏ rực trong người, da cô trắng noãn nổi bật hẳn lên, xinh đẹp đến mê người.



Lúc này, Lục Minh Tử Thiên mới tiến đến trước mặt cô, trên tay anh cũng là một bông hồng, nhưng lại khác màu, nó có màu hồng tươi..các cánh hoa đã nở rộ.

Một chân anh quỳ xuống, với tư thế cầu hôn, anh đưa bông hồng nở rộ kia trên tay mình đặt vào bó hồng mà Hách Liên Mạc Hân đang ôm.



Ngay sau đó, anh lôi từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ xinh hình trái tim, khẽ bật nắp hộp ra, bên trong, một chiếc nhẫn nhỏ nhắn, trên mặt nhẫn là một viên pha lê màu hồng ngọc đẹp vô cùng.

"Mạc Hân, công chúa của anh, em hãy làm vợ anh nhé.



"

Lục Minh Tử Thiên nói xong liền đưa chiếc nhẫn về phía Hách Liên Mạc Hân, anh mắt đầy yêu thương quý trọng mà đợi đáp án của cô.


Nhìn đến một màn cầu hôn này của Lục Minh Tử Thiên, những vị khách khi nãy không khỏi cảm thán, có mấy cô gái còn hâm mộ mà hét lên,

"Woa, thích ghê, cô ấy hạnh phúc ghê, màn cầu hôn ấn tượng quá, ganh tị với cô ấy quá đi mất." Mọi người cũng vì vậy mà reo lên ầm ĩ, xôn xao một mảnh đại sảnh của Nhà Hàng Đông Du.

"Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi..." cứ vậy nối tiếp lại nối tiếp những lời động viên, hào hứng đầy mong chờ của tất cả thực khách.

Hách Liên Mạc Hân ôm bó hoa, đơ ra, cô như sắp khóc đến nơi, đúng là bất ngờ mà, anh tạo cho cô từ bất ngờ lại nối tiếp bất ngờ.

Đầu tiên quà giáng sinh, một chiếc đầm công chúa xinh xắn.





Sau đó là một chú gấu nhỏ pha lê lấp lánh, rồi đến một bó hồng thật to, đủ một trăm bông, cuối cùng lại là một màn cầu hôn ấn tượng.

"Lục Minh Tử Thiên, anh đúng là thâm tình mà.



Cô khóc, chỉ một buổi tối, anh làm cho cô bao nhiêu thứ, người đàn ông thâm tình như anh, thời nay còn được mấy người chứ?"

Lục Minh Tử Thiên nhìn Hách Liên Mạc Hân đứng ngây ra, anh lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa, giọng anh vô cùng nghiêm túc.

"Mạc Hân, em đồng ý nhé, làm vợ anh được không? "

Hách Liên Mạc Hân mắt ầng ậng nước, nhìn người đàn ông trước mắt cô.



"Anh quá tốt, quá hoàn mĩ, người đàn ông như Lục Minh Tử Thiên anh, chỉ cần với tay thôi, thì phải có bao nhiêu cô gái muốn được làm vợ anh cơ chứ? "

"Thật may mắn, vì anh thuộc về cô, người anh muốn cưới, muốn đi chung đến hết đời là Cô.



Chỉ có người ngu ngốc mới từ chối mà thôi."

Mà cô, đời này cô đã không còn là Hách Liên Mạc Hân trước kia nữa, cô sẽ yêu anh, sẽ kết hôn với anh.

Hách Liên Mạc Hân đưa bàn tay trái cho anh, cô khóc lên vui sướng, hạnh phúc.



Khẽ gật đầu, cô nói :

"Thiên ! Em đồng ý ! Em muốn làm vợ anh...kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa đều sẽ làm vợ của anh.



"

Lục Minh Tử Thiên nghe cô nói xong, anh vui sướng trong tim, cảm giác hạnh phúc dâng trào, thật nhanh, anh lấy chiếc nhẫn xỏ vào ngón áp út của cô.



Đứng lên, ôm cô vào ngực, anh nói vô cùng ngọt ngào.

"Hân ! Anh yêu em.



Thật sự rất yêu em.



Anh đã đợi em đã hai mươi năm rồi.



Anh cuối cùng cũng đợi được em rồi."

Hai người ôm nhau, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.



Mọi người đều hân hoan chúc mừng cho tình yêu của hai người họ...