Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 4: 4: Về Nhà




Mạng xã hội một đêm đầy giông bão.

"Trời ạ! Còn có loại bạch liên hoa thế này sao? Đi thăm người hay là đi kiếm chuyện vậy?"

"Hy Hy của tôi bị rơi xuống hồ a..."

"Mục Hy cũng quá kiêu căng đi, người ta đến xin lỗi mà chẳng nể mặt chút nào."

"Lầu trên à ai đúng ai sai khoan hãy nói, chứ cái kiểu tự làm đỗ cafe rồi vu oan cho người khác là không ổn rồi."

"Đây có phải là thời tình bạn Hy Tình sắp kết thúc rồi không?"

Mục Hy bắt chéo chân tâm tình phấn khởi lướt xem từng bình luận cô cũng mặc kệ luôn mấy ánh mắt hiếu kỳ như có như không nhìn về phía mình, ngón tay đang nhịn không được muốn ấn một like cho bình luận cuối cùng kia thì đã bị tiểu Đào đi đến cắt ngang.

"Chị Hy, anh Sâm gọi đến."

Mục Hy chép miệng, đáp:

"Chị không nghe."

Nghe máy chắc chắn sẽ nghe mắng, cô không tuyệt đối sẽ không nghe.

Tiểu Đào hơi khó xử áy náy nhìn cô trực tiếp mở loa ngoài, chất giọng xuyên thấu của Vương Quốc Sâm bỗng chốc vang vọng như muốn oanh tạc mọi thứ xung quanh.

"Cô gan lắm! Quậy cho đục nước rồi tắt di động, một ngày không tìm việc cho anh thì cô chết hả! Ngoan ngoãn quay phim cho anh chuyện trên mạng không được nhúng tay vào nữa nghe không!"

Sắc mặt Mục Hy thoáng chốc thối hoắc cô ai oán liếc tiểu Đào một cái, cô nàng kia ngay lập tức rụt cổ co chân chạy mất.

Mấy ngày này chị Hy tốt với cô lắm, nhưng mà chị ấy nổi nóng lên cô vẫn không có can đảm ở gần nên cứ chạy trước rồi tính.

Lạc Thần đang nằm ngủ bên cạnh cũng bị tiếng ồn đánh thức, anh hơi duỗi chân vươn vai một cái hỏi thăm Mục Hy với cái giọng điệu rất gợi đòn.

"Doạ tiểu trợ lý của cô làm gì? Rảnh thì miêu tả chút cảm nghĩ khi một cốc cafe đỗ lên người chút cho tôi nghe chơi coi."

Mục Hy nhanh chóng ném cho anh ta một cái ánh mắt sắc lạnh.

"Coi chừng nghiệp tụ vành môi đấy."

Nhắc mới nhớ hôm nay Liễu Tư Tình đột nhiên xin nghỉ chắc có lẽ là xấu mặt đi, cũng đỡ chướng mắt cô.

Lạc Thần bĩu môi nhún vai móc ra một miếng mặt nạ dưỡng da ném qua cho cô.

"Loại mới đấy, gia đây thân lắm mới cho cô dùng thử."

"Gia cái ông nội anh."

Mấy ngày tiếp xúc Mục Hy cũng quen dần với cái tính tự luyến lại xấu miệng này của anh ta, cô cười cười không khách khí xé mở gói mặt nạ ra.

Nhưng còn chưa kịp đắp lên mặt, sau lưng đã vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc.

"Tiểu Hy."

Cả người Mục Hy lập tức cứng đờ sắc mặt thoáng chốc đã không còn huyết sắc. Lạc Thần cũng cảm nhận được sự khác thường của cô, anh liếc mắt bất thiện nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng cách họ không xa.

Tại một nơi vắng người trong đoàn phim, Mục Hy như một con rùa rụt cổ không dám đối mặt với Giang Trầm.

"Chỉ nửa năm không gặp, em đã không muốn nhìn người anh trai này rồi sao?"

Giang Trầm ôn hoà mỉm cười, đưa tay nâng gương mặt nhỏ nhắn sắp cúi xuống đất của Mục Hy lên.

Chỉ thấy hai mắt cô gái đã ướt đẫm, có chút ngập ngừng khi đối diện với anh nhưng phần nhiều hơn là thống khổ và tủi thân.

Giang Trầm kinh ngạc chân tay cũng bắt đầu lúng túng, dịu dàng lau nước mắt cho cô.

"Đừng khóc, anh trai thương em mà."

Nước mắt Mục Hy rơi như mưa, lao đến ôm chầm lấy anh thật chặt. Sống lại được mấy ngày cô rất rất muốn quay về nhà gặp lại anh trai và ba mẹ, nhưng cô không dám lại vô cùng hổ thẹn với lòng nên cứ chần chờ mãi, không ngờ hôm nay anh trai lại đến tìm cô.

Mục Hy tham lam cảm thụ độ ấm trên người anh, nó tựa như đang sưởi ấm cả cõi lòng lạnh lẽo của cô. Đời trước lần cuối cô ôm lấy anh trai chỉ là một cỗ thi thể lạnh như băng.

"Anh, em xin lỗi."

Xin lỗi vì đã tác hợp anh với một ả tiện nữ độc ác, để rồi ả ta hạ độc anh cho tới lúc chết anh vẫn ngây ngốc mà yêu ả ta.

Giang Trầm cười khổ, xem ra em gái ở bên ngoài chịu không ít khổ nên mới hối lỗi rồi đây. Anh mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nói:

"Nếu biết sai thì theo anh về nhà gặp ba mẹ nhé, họ rất lo cho em."

Mục Hy khóc đến nấc nghẹn, dù cho sống lại hai đời thì ở trước mặt anh trai cô vẫn luôn mít ướt như vậy.

Mục Hy vừa khóc vừa nhoẻn môi cười gật đầu liền mấy cái.

"Vâng."

Về nhà, cô vẫn còn nhà để về đấy!

Mục Hy được Giang Trầm đưa ra xe trước rồi anh mới đi nói với đạo diễn xin cho cô nghĩ một ngày, dĩ nhiên là đạo diễn Trần rất hân hạnh đồng ý với lời nói của nhà đầu tư lớn là anh.

Lúc đi ra ngoài Giang Trầm vẫn nhịn không nhìn ngó xung quanh một vòng. Mục Hy không cần suy nghĩ cũng biết là anh đang tìm ai, sắc mặt cô trầm xuống.

"Anh đến thăm em hay là muốn tìm Liễu Tư Tình?"

Giang Trầm bất chợt nghe em gái âm dương quái khí nói một câu, anh thu tầm mắt về chuyên tâm lái xe.

"Em nói vớ vẩn gì thế hả?"

Mục Hy hừ một tiếng, cảnh cáo nói với anh.

"Anh tốt nhất là dẹp mấy cái tâm tư đối với cô ta đi, nếu anh dính dáng gì đến cô ta thì anh cũng coi như không có đứa em gái này đi."

Giang Trầm nghe cô uy hiếp mà chỉ có thể cười trừ.

"Hai em có phải có hiểu lầm gì không?"

Mục Hy cau mày, sự bực bội trong lòng không có cách nào đè nén khi thấy anh bênh vực Liễu Tư Tình. Vì thế giọng nói cô đã có phần bén nhọn hơn.

"Cô ta muốn giết chết em gái anh đấy! Còn có thể hiểu lầm gì hả?"

Nụ cười như có như không của Giang Trầm phút chốc liền biến mất, anh hơi ngưng trọng nhìn về phía Mục Hy đang cố gắng ổn định lại hơi thở phập phồng của mình.

"Tiểu Hy, muốn giết chết em là có ý gì?"

Mục Hy hít sâu một hơi, xoay đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Giang Trầm.

"Nếu một người được sống thì giữa em và Liễu Tư Tình anh sẽ chọn ai?"

Giang Trầm chưa kịp trả lời thì Mục Hy đã cướp lời trước.

"Thôi bỏ đi, em không muốn nói nữa."

Giang Trầm khẽ mím môi, nửa năm không gặp dường như em gái anh đã khác xưa rất nhiều.

Xe rất nhanh đã về đến Giang gia, Mục Hy chậm rãi xuống xe có chút xa lạ lại quen thuộc nhìn căn nhà trước mắt.

"Tiểu Hy à..."

Ở cửa thấp thoáng xuất hiện hai bóng người, Mục Hy ngơ ngác nhìn họ đang đi đến gần mà hai chân cô như bị ai đó rót chì không có cách nào nhúc nhích được.

Tầm mắt cô rất nhanh đã bị nước mắt làm nhoè đi, nỗi chua xót và vui mừng dâng trào cả cõi lòng, cô mấp máy môi khẽ gọi:

"Ba, mẹ..."

Mục Vân chạy đến trước tiên, thiếu phụ đã hơn 40 nhưng vẻ ngoài được bảo dưỡng khá tốt nên trong còn rất trẻ.

Bà đi đến nước mắt quanh tròng nhưng vẫn làm vẻ hờn dỗi đánh nhẹ Mục Hy một cái.

"Con bé xấu xa, còn biết đường về nhà đấy phỗng?"

Mục Hy đưa tay gạt nước mắt mỉm cười chủ động đi đến ôm lấy bà.

"Mẹ! Con biết lỗi rồi, người tha thứ cho con được không?"

Đời trước cô chỉ vì muốn vào giới giải trí mà cãi nhau một trận với mẹ còn bỏ nhà ra ở riêng. Cô vốn cứng đầu không chịu thua, đến lúc làm hoà với cả nhà cũng là chuyện của hơn 1 năm sau.

Mục Hy hít hít mũi đưa tay giúp bà lau đi giọt lên bên mi.

"Người đừng khóc nha."

"Xem em kìa, con về thì mau vào nhà trước sao để con đứng ở ngoài thế được."

Giang Phùng vốn cũng muốn ôm con nhưng bị vợ giành trước một bước nên ông cũng đành thôi.

Mục Vân mỉm cười, nói với Mục Hy.

"Mau vào nhà đi, mẹ có làm bánh ngọt mà con thích ăn đấy."

Hai mẹ con thân thiết nắm tay nhau đi vào nhà, Giang Phùng cũng lót tót chạy theo sau chỉ còn mỗi Giang Trầm bị ba mẹ xem như không khí mà đứng ngây ra đó.

Anh có hơi bất lực mà ngửa đầu nhìn trời, nhớ tới mấy lần mình về nhà toàn bị đuổi đi mà không khỏi thở dài.

"Đúng là trọng nữ khinh nam."

Mục Hy bên này ngược lại rất vui vẻ, trái phải hai người không ngừng hỏi thăm đủ chuyện.

Mục Vân: "Tiểu Hy, ăn bánh đi con."

Giang Phùng: "Tiểu Hy, uống nước nhé con?"

Mục Hy bị hai ông bà cưng chiều mà nước mắt lại bắt đầu đong đầy, cô ngoan ngoãn nhận lấy bánh mẹ được ăn hết một cái rồi một cái sau đó lại nhận nước ba đưa uống từng ngụm nhỏ.

Thật may mắn vì ba mẹ vẫn bình an, Mục Hy âm thầm thề đời nay cô tuyệt đối sẽ không để ai có cơ hội hại đến bọn họ nữa.

"Tiểu Hy, mẹ thấy chuyện trên mạng rồi. Tư Tình đứa nhỏ này quả thật là trước đây chúng ta nhìn nhầm rồi."

Tuy Mục Hy bỏ nhà đi nhưng hiển nhiên mọi động thái hằng ngày của cô bọn họ đều theo dõi gắt gao, lần này chuyện trên mạng ầm ĩ không nhỏ bọn họ không biết cũng khó.

Nghe mẹ nhắc đến chuyện này nét vui vẻ của Mục Hy thoáng chốc phai nhạt đi không ít, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Giang Trầm đã cướp lời trước.

"Có khi trong chuyện này có hiểu lầm thì sao mẹ, Tư Tình trước đến nay vẫn luôn là bạn tốt với tiểu Hy..."

"Mẹ, anh trai trọng sắc khinh em gái. Liễu Tư Tình đó còn đẩy con xuống hồ nước mà anh cứ nói giúp cho cô ta."

Mục Hy ra vẻ ủy khuất cúi đầu uất ức nói. Chỉ thấy sắc mặt Mục Vân thay đổi trong nháy mắt, trực tiếp cầm lấy cái bánh đang ăn dở trên tay ném về phía Giang Trầm còn đang kinh ngạc.

"Cái thằng này, em mình không thương lại đi lo cho gái. Con không xứng làm anh."

Giang Trầm bất đắc dĩ cười khổ nhặt lấy cái bánh bà ném qua cũng không chê bẩn mà bỏ vào miệng nhai.

"Con bị oan mà mẹ."

Anh tuy cười nhưng ánh mắt đã tối đi vài phần, nếu Liễu Tư Tình thật sự đẩy tiểu Hy xuống hồ nước vậy thì...

"Được rồi, người không tốt thì không chơi cùng nữa. Mau vào ăn cơm thôi, tiểu Hy chắc cũng đói rồi."

Sắc mặt Giang Phùng cũng không tốt mấy đúng lúc lên tiếng ngăn vợ mình còn đang muốn mắng con trai, thế là một nhà bốn người cùng nhau đi vào phòng ăn dùng bữa tối.