Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 32: 32: Chị Nỡ Nhốt Chồng Chị Ở Ngoài Thế Sao!




Trên xe Mục Hy và Triệu Thần Huân mỗi người một bên ngồi không ai chịu nói chuyện với ai.

Nhìn khoảng trống giữa hai người, Triệu Thần Huân rất không dễ chịu mà cau mày anh âm thầm nhích đến gần cô một chút thấy cô không có phản ứng anh lại nhích lại gần thêm chút nữa.

Cứ thế khi đến bên cạnh cô rồi anh mới phát hiện Mục Hy đã sớm nhắm mắt ngủ say, anh thở dài đưa tay muốn đem cô tựa lên vai mình để ngủ ngon hơn.

Nhưng lúc chạm vào người cô anh mới phát hiện cả người Mục Hy đã nóng hổi đến kinh người.

"Tài xế, mau lái đến bệnh viện!"

Tài xế tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn rất nhanh tay thuần thục xoay tay lái về phía đường ngược lại.

Triệu Thần Huân ôm Mục Hy trong lòng mà không khỏi mắng bản thân quá mức hời hợt với cô.

"Hy Hy, em nghe anh nói không?"

Mục Hy hơi thở cũng nóng hổi đến khó chịu, nghe anh gọi cô chỉ mơ hồ đáp lại một tiếng rồi nhắm mắt ngủ say.

Triệu Thần Huân thấy thế càng ôm cô chặt hơn, hôm nay cô rơi xuống hồ nước lạnh như thế chịu đựng được đến bây giờ đã là giỏi lắm rồi.

Xe rất nhanh đã lái đến bệnh viện, Triệu Thần Huân một đường bế Mục Hy vào phòng cấp cứu rất nhanh đã có y tá chạy đến khám cho cô.

Ở đây cũng không có chỗ cho Triệu Thần Huân làm gì, anh chỉ đứng đó đợi Mục Hy được y tá cắm kim tiêm truyền dịch xong lúc này anh mới đi đến ngồi xuống cạnh cô.

"Vợ tôi thế nào rồi?"



Vị y tá đang điều chỉnh ống dịch khẽ đáp lời anh.

"Cô ấy mệt mỏi nhiều ngày lại bị nhiễm lạnh nên dẫn đến sốt cao, truyền dịch xong đợi cô ấy tỉnh lại thì có thể về nhà."

Triệu Thần Huân nghe xong thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn với cô y tá xong lại tiếp tục ngồi đó ngắm nhìn Mục Hy đang ngủ say.

Anh đưa tay khẽ sờ trán cô, thấy đã bớt nóng hơn khi nảy lúc này anh mới thật sự an tâm.

Mục Hy cảm thấy bản thân ngủ rất lâu rồi nên lúc cô mở mắt có chút mờ mịt mà nhìn xung quanh.

"Em tỉnh rồi?"

Trong ánh đèn chói loá trên đỉnh đầu có một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc đang nhìn cô chăm chú.

Mục Hy chớp chớp mắt nhìn một lúc lâu mới nhìn rõ là ai.

"Chú, chúng ta đang ở đâu?"

Triệu Thần Huân một tay đè lại vết kim tiêm vừa rút ra khỏi mu bàn tay cô anh nhẹ giọng đáp:

"Em sốt nên tôi đã đưa em đến bệnh viện."

Mục Hy chớp mắt một cái, lúc này mới cảm nhận được cơ thể đã mệt đến rã rời.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Triệu Thần Huân thấy tay cô đã ngừng chảy máu, anh tiện tay đem miếng bông gòn ném vào thùng rác bên cạnh.

"5 giờ sáng rồi."

Mục Hy cau mày chống tay ngồi dậy muốn xuống giường lại bị anh đè lại.

"Em muốn đi đâu?"

"Hôm nay còn vài cảnh nữa là đóng máy, tôi phải trở về đoàn phim."

Sắc mặt Triệu Thần Huân lập tức tối sầm, một tay luồng sau cổ để cô ngửa đầu nhìn mình anh không chút che đậy sự phẫn nộ trong đáy mắt mà nhìn thẳng vào cô lạnh lùng nói:

"Em có tin bây giờ em quay về, tôi liền cho người đóng cửa luôn đoàn làm phim kia xem em còn lấy cái gì để đóng máy hay không?"



Sự cuồng vọng và bá đạo mà lần đầu tiên Mục Hy thấy được trên người anh nhấc thời khiến cô không dám nói thêm gì.

Và cứ thế hai người tiếp tục lặng im đến khi về tới khách sạn, Mục Hy không chút khách khí mà nhốt anh ở bên ngoài không cho vào bởi vì hiện tại cô cũng không biết nên nói gì với anh.

Triệu Thần Huân biết cô bướng bỉnh nên chỉ bất đắc dĩ mà đứng bên ngoài, lấy di động ra gọi cho Vương Quốc Sâm.

"Tôi nghe, Triệu tổng."

Vương Quốc Sâm bắt máy rất nhanh, Triệu Thần Huân cũng không nói nhiều liền đi thẳng vào vấn đề.

"Anh gọi tiểu Đào qua chăm sóc Hy Hy đi, cô ấy bệnh rồi."

Vương Quốc Sâm lập tức đáp vâng rồi cúp máy, Triệu Thần Huân đứng đó không quá lâu thì tiểu Đào ở tầng dưới đã vội vàng chạy lên.

Cô nàng nhìn một thân tiều tụy của Triệu Thần Huân có chút ngập ngừng hỏi:

"Triệu tổng, anh có muốn vào trong ngồi nghỉ một lát không?"

Tại sao chị Hy lại để chồng chị đứng bên ngoài hứng gió lạnh buổi sáng thế này?

Triệu Thần Huân biết cô nàng có ý tốt nên anh chỉ lắc đầu, nói:

"Cô mau vào xem cô ấy đi."

Tiểu Đào cũng không dám nhiều lời với đại boos, cô nàng chỉ gật đầu chào rồi nhanh chân đi vào xem Mục Hy.

Bên trong phòng khách sạn không quá rộng cũng không quá nhỏ, Mục Hy mệt mỏi nằm dài trên giường như cá chết ươn tiểu Đào thấy thế vội chạy qua sờ trán cô.

"Chị Hy, chị sao rồi?"

Mục Hy hé mắt nhìn cô nàng, cô bĩu môi nói:

"Chưa chết được, chị ngủ thêm lát là ổn ngay."

Tiểu Đào sờ cũng không thấy cô còn dấu hiệu sốt cao nào, cô nàng cũng âm thầm thở phào chợt nhớ đến người bên ngoài kia.

Nói thật so với Triệu Hoành bộ dáng ôn hoà lại xa cách vạn dặm thì một người hùng đã cứu Mục Hy hai lần như Triệu Thần Huân khiến cô nàng kính nể hơn nhiều.

"Chị Hy, chị nỡ nhốt chồng chị bên ngoài thế sao?"

Mục Hy hé mắt liếc cô nàng một cái.

"Mặc kệ chú ấy!"

Tiểu Đào bị cô liếc thì rụt cổ lại, nhưng vẫn kiên cường nói:

"Ngài ấy là chồng chị còn không tiếc thân cứu chị hai lần, không nể tình thì nể mặt sao chị còn nhốt người ta như thế."

Nghe cô nàng lèm bèm Mục Hy cảm thấy có phải mình chiều cô quá nên cô nàng này đã hết sợ cô luôn rồi không, đưa tay gõ lên trán tiểu Đào một cái Mục Hy nói:

"Em nói mớ à, chú ấy chỉ mới cứu chị có một lần thôi!"

Bị đánh đau tiểu Đào rất không vui, nên lời bật thốt ra miệng cũng quên luôn lời căn dặn lúc trước của Triệu Thần Huân.

"Lần trước chị ngã xuống hồ cũng là ngài ấy cứu còn đâu!"

Mục Hy vốn còn muốn trêu cô nàng này một chút, ai ngờ một câu nói này của tiểu Đào đã doạ cho cô ngơ ngẩn.

"Sao lúc đó em không nói cho chị biết!?"

Tiểu Đào biết bản thân lỡ lời vội chột dạ cúi đầu lí nhí nói:

"Là ngài ấy không cho em nói... Em, em đi mua cháo cho chị!"

Nói rồi cô nàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, bỏ lại Mục Hy trăm mối ngổn ngang nằm đó không có cách nào nhắm mắt ngủ được.