Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 17: 17: Vườn Hoa Hồng Diễm Lệ




Mới vài ngày trôi qua mà mọi chuyện đã trở nên nghiêng trời lệch đất, Mục Hy cuối cùng vẫn là khăn gói dọn đến biệt thự của Triệu Thần Huân.

"Con làm vợ người ta rồi thì phải hiểu lấy đạo làm vợ, hôn nhân cần nhất là tín nhiệm và tin tưởng, đàn ông ở ngoài bôn ba thì con phải giúp một tay phụ hoạ gia đình."

Mục Hy đi trước bận bận rộn rộn thu xếp hành lý mang xuống lầu còn Mục Vân thì đi theo sau không ngừng lải nhải dặn dò.

"Còn nữa, Thần Huân cũng không còn nhỏ con gả vào thì nhanh sinh một đứa bé. Nếu không biết chăm thì cứ gửi về đây cho mẹ là được..."

"Mẹ à!"

Mục Hy chịu hết nổi rồi quay sang trừng mắt nhìn bà.

"Làm sao? Mẹ giảng cái hay cái phải con còn trừng mẹ!"

Mục Hy hết nói nổi chạy lạch bạch đi ra tố cáo với Giang Phùng đang giả điếc ngồi đọc báo.

"Ba, mau quản vợ của ba đi kìa!"

Giang Phùng nhẹ gật đầu tay lật sang trang báo khác, đáp:

"Ba không quản được."

"Ba!"

Mục Hy bất mãn kêu một tiếng cũng không đả động được ông, Mục Vân phía sau đi đến lại tiếp tục lải nhải.

"Cái tính khí này của con mà không chỉ bảo đàng hoàng, gả đi chỉ sợ ba ngày đã bị trả về nơi sản xuất."



Mục Hy bĩu môi, biết trong nhà cũng chẳng có ai bênh được mình nên chỉ đành lặng lẽ đi thu thập đồ đạc tiếp.

Giang Trầm cũng ngồi đó nảy giờ thấy em gái nản lòng thoái chí thì không khỏi cười khẽ, rũ lòng thương nói:

"Mẹ à! Nếu mẹ mà dạy em ấy còn không phải sẽ xuất hiện một bà Giang tiếp theo sao?"

Mục Vân biết con trai có ý trêu chọc liền ném cho anh một cái ánh mắt cảnh cáo.

"Thằng ranh con, mẹ chưa tính đến con đâu đấy."

Giang Trầm nhất thời im bặt, vì mấy ngày này bà luôn "tra tấn" muốn anh đưa con dâu về cho bà.

"Mới sáng mà nhà mình náo nhiệt vậy sao ạ?"

Bên ngoài cửa Triệu Thần Huân tươi cười bước vào đưa cho người làm mấy túi quà lớn nhỏ.

"Có việc gì chứ, chỉ là dặn dò tiểu Hy chút chuyện thôi ấy mà."

Mục Vân tươi cười chào đón Triệu Thần Huân vào nhà.

"Mà thôi đi, con mau đem con bé cứng đầu này đi dùm cho ta rảnh nợ đi vậy."

Triệu Thần Huân mỉm cười, đáp:

"Vâng thưa bác."

"Còn gọi bác à?"

Mục Vân vờ không vui liếc anh một cái, Triệu Thần Huân ý cười càng sâu trầm giọng gọi.

"Vâng thưa mẹ."

"Haha tốt."

Mục Hy thờ dài thường thượt nhìn hai người mẹ mẹ con con.

Lên xe rời đi khỏi Giang gia, Mục Hy nhìn người đang nhàn nhã ngồi bên cạnh tò mò hỏi:

"Đầu năm nay chú làm giám đốc nhàn rỗi lắm hả?"

Khoé môi Triệu Thần Huân giật giật.

"Tôi ở nhà buổi sáng với em."



Trời mới biết mấy hôm nay anh đều không ngủ đủ 8 tiếng chỉ vì sắp xếp ổn thỏa cho hôn sự chớp nhoáng này của họ.

Mục Hy ồ một tiếng cũng không nói gì, cô cúi đầu xem email lịch trình quay phim mà Vương Quốc Sâm vừa gửi qua cho cô.

Trong xe thoáng chốc trở nên im lặng, Mục Hy xem email đến quên thời gian lúc ngẩng đầu lên lần nữa nhìn thấy cảnh vật bên ngoài khiến cho cả người cô nhất thời cứng ngắc.

Xe quoẹ vào một ngôi biệt thự rộng lớn, xa xa đã nhìn thấy được kiến trúc sa hoa và tinh sảo đến quen thuộc.

Xe dừng lại Triệu Thần Huân xuống trước đi đến cửa bên này mở ra đưa tay về phía Mục Hy.

"Tới rồi, vào nhà thôi."

Mục Hy hít sâu một hơi cố đè nén cỗ hận ý trong lòng đưa tay nắm lấy tay Triệu Thần Huân bước vào trong nhà.

Bên trong cũng không giống với trong trí nhớ cô vô cùng sa hoa lộng lẫy mà ngược lại rất có cảm giác ấm cúng bình dị.

Nhưng còn không đợi Mục Hy nhẹ nhàng thở ra thì Triệu Thần Huân đã vui vẻ nắm lấy tay cô kéo ra sau biệt thự.

Đúng là vui vẻ, lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ nét vui vẻ bên trong đáy mắt Triệu Thần Huân nhưng mà lần này có lẽ cô phải xin lỗi anh rồi.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt đã khiến cho đại não cô nổ tung từng đoạn kí ức xa xôi cứ thế ùa về khiến cho cô hít thở không thông, từng hồi đau khổ căm hận cứ thế chiếm cứ cả cơ thể cô.

Triệu Thần Huân nhìn một vườn hoa hồng rộng lớn ánh mắt vui vẻ lại ẩn chứa một chút dịu dàng, nói:

"Nghe nói em thích hoa hồng..."

Vừa quay sang Triệu Thần Huân đã nhận ra tâm trạng Mục Hy vô cùng không tốt bởi vì ngay cả bàn tay nhỏ nhắn anh đang nắm lấy kia cũng đang khẽ run rẩy.

"Em không thích sao?"

Ý cười trong mắt Triệu Thần Huân nhạt dần, hơi cụp mắt nói:

"Nếu em không thích anh cho người nhổ hết vậy."

"Vậy thì nhổ đi."

Mục Hy rút tay về cũng không để ý sắc mặt biến hoá trong phút chốc kia của Triệu Thần Huân, cô xoay người trực tiếp đi vào trong nhà.

Nước mắt không nhịn được tuôn trào trong giây phút, Mục Hy cắn chặt răng cố kiềm nén lại.

Tại sao? Căn nhà cô cùng Triệu Hoành chung sống ở kiếp trước lại là căn nhà cô phải sống với Triệu Thần Huân ở kiếp này?

Tại sao? Triệu Thần Huân lại hệt như Triệu Hoành cũng đem một vườn hoa hồng diễm lệ tặng cho cô vào ngày đầu tiên về nhà?

Tại sao, mọi chuyện lại trùng hợp đến mức khiến cô không thể chấp nhận được như vậy?

Nhìn bóng lưng cô lạnh lùng rời đi Triệu Thần Huân hơi ngửa cổ hít sâu một hơi, cô như thế là không phải không thích hoa hồng mà là không thích người tặng là anh đi.

Quản gia Lý được Triệu lão gia đưa qua đây để chiếu cố đôi vợ chồng son, nhìn một màn này ông nhịn không được đi đến an ủi.

"Cậu đừng buồn, cô chủ chắc là đang buồn lòng chuyện gì chứ con gái ai mà không thích hoa."

Triệu Thần Huân nhắm hai mắt cười khổ, nói:

"Chú cho người đến nhổ hết đi."

Quản gia Lý thất kinh, hô:

"Nhưng cậu chủ, kia..."

Kia là do chính tay cậu vun vén mấy năm nay mới được nhiều hoa như vậy a!

Triệu Thần Huân lần nửa mở mắt thần sắc đã trở về bộ dáng trầm mặc không vui buồn như trước kia, lạnh nhạt ngắt lời quản gia Lý.

"Hy Hy không thích thì nhổ đi."

Quản gia Lý biết không khuyên được anh nên chỉ thở dài đáp:

"Vâng cậu chủ."