Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 57: Phản bội




Từ đầu anh đã sớm biết chuyến đi này người cản trở lớn nhất đối với anh chính là ông ta.

Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý để chiến đến cùng với ông ta.

Ông ta là con rắn xảo quyệt nhất trong thế giới hắc đạo này.

Muốn đối phó với ông ta chắc chắn sẽ rất khó khăn nhưng dù có khó khăn thế nào anh sẽ khiến ông ta phải thua mà thôi.

Từ lúc lên thuyền đến giờ anh và cô luôn giữ liên lạc để tiện cho việc thông báo.

Không có phút giây nào để có thể nói lời yêu thương.

- " Tử Hàn! Em không thể dò soát được nơi đây."

- " Anh biết. Em đã cố hết sức rồi."

Cô có cảm giác cái máy làm nhiễu sóng của vùng này rất quen thuộc hình như cô từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.

Cô cứ ngồi suy nghĩ đi xin lại thì cũng cùng cô đã nhớ ra. cô từng nhìn thấy nó ở máy của đồ đệ cô.

Cô điên tiết mất thôi đúng là nuôi ông tay áo nuôi cáo trong nhà mà.

- " Hạo Phong."

Khi nghe thấy sư phụ gọi mình bằng vẻ mặt bực bội thì trong lòng anh rất lo sợ không biết mình đã làm sai điều gì.

Anh run rẩy đứng dậy đi về phía cô nhìn vẻ mặt đấy anh đã thấy sợ rồi.

- " Ngươi nhìn xem cái thứ mà ngươi đã tạo ra này."

Anh nhìn vào màn hình thì thấy mã code của chương trình này rất quen thuộc. Hình như là do anh viết.

- " Người nghe con giải thích."

- " Nói."

- " Cái này là do ba lão già kia bảo con tạo ra chứ con không hề biết là bán cho ông ta."

- " Xin người khoan hồng."

- " Lại là ba cái lão già chết tiệt này."

Cô thề xong lần này cô sẽ băm ba lão già này ra. Ba lão già này càng ngày càng khiến cô chết mà.

- " Xử lý đi."

- " Người không xử lý được à."

- " Ta đâu phải thần tiên mà cái gì cũng biết."

- " Vầng."

Anh loay hoay mãi mà chả phá được cái mã code này hình như mã này đã bị người ta biến đổi.

Anh quay lại nhìn có vẻ vẻ mặt buồn hiu.

- " Sư phụ."

- " Cút. Ngươi chả được cái tích sự gì."

Anh biết là anh chả được cái tích sự gì nhưng mà có cần phải nói ra như vậy không. Làm tổn thương lòng tự trọng của người khác mà.

Cuối cùng việc gì cũng phải đến tay cô chả biết gì làm được cái gì lên hồn cả.

Nuôi bao lâu nay không làm ăn được cái gì chỉ có báo thôi.

Sao lúc đấy cô lại nhận tên ngu dốt này làm đồ đệ chứ.

Không biết kiếp trước cô đã tạo ra cái nghiệp gì mà kiếp này phải gánh hậu quả nặng như vậy.

May là trong lúc nhìn Hạo Phong làm thì cô cũng đã nghĩ ra cách.

Nếu không thì cô thật sự bó tay không biết phải làm gì.

Trong lúc bên này đang phá mã code thì bên anh đã bắt đầu tiến vào vùng nguy hiểm đấy.

Thật ra trong lòng anh cũng rất lo sợ nhưng bên ngoài vẫn thể hiện cái gương mặt bất cần đời.

Anh sợ là vì có thể anh không trở về gặp cô được nữa. Không thể cho cô có cuộc sống hạnh phúc mà anh đã từng hứa.

Khi bước vào vùng này anh cảm thấy vùng biển ở đây đặc biệt khác lạ. Nó không giống như những chỗ trước. Ở đây rất là yên lặng không cả có sóng biển chứng tỏ nơi đây đã được đặt thiết bị gì đó.

Nhưng hiện tại anh vẫn chưa thể xác định đó là thế gì.

Anh hạ lệnh cho tất cả mọi người dừng lại chỉ để mỗi thuyền của anh tiến lên phía trước.

Đúng như anh chờ đón khi đi đến giữa tự nhiên có một chiếc lốc xoáy to lớn xoáy thuyền của anh xuống.

Đúng là tự lấy đá đập chân mình mà. Đây là sản phẩm mà Lưu Vũ Thần chế tạo ra.

Có thể hôm nay chính nó sẽ lấy đi mạng sống của anh.

Anh đã dùng hết tất cả mọi kỹ năng của mình mới có thể cứu vãn con thuyền đi ra khỏi cái lốc xoáy chết chóc kia.

Cũng chính lúc này ở bên chỗ cô. Ba lão già kia đã chính thức phản bội cô.

Mấy lão ta tập kích vào chỗ của cô và bắt cô đi.

Cô đã cố gắng tránh những đòn tấn công nhưng mà vẫn không thể tránh được hết.

Cuối cùng có đã bị bại trận trong chính tổ chức của mình.

Đúng là thiếu sót của cô khi không đề phòng được lũ già khốn khiếp ấy.

…****************…

Mấy ní tương tác đi mà. Đọc truyện kia giúp tui đi moà.