Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 39: Hồi tưởng





Vào một ngày trời mưa gió rét. Cũng là lúc bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của Mặc Tử Hàn. Hôm ấy anh được lão đại của bang phái lúc đấy giao cho nhiệm vụ là giết chết ông trùm cờ bạc.

Vì là nhiệm vụ đầu tiên nên anh vẫn có nhiều sai sót tuy đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng anh vẫn bị những thành viên còn lại sót lại của tổ chức đấy đuổi giết.

Đến khi sức cùng lực kiệt bị bắn một phát vào giữa bụng. Anh đã gặp một cô gái nhỏ. Lúc đầu khi nhìn thấy anh trong mắt cô ấy hiện ra một vẻ sợ hãi đến tột độ. Người anh lúc đấy đầy máu me nhìn rất đáng sợ.

Nhưng cô vẫn sẵn lòng giúp đỡ anh. Cô đơn trốn vào một góc nhỏ trong bụi cây để qua mắt những kẻ đang đuổi giết anh.

Trong mắt anh lúc đấy như có một thiên thần nhỏ đang cứu vớt đời mình. Lần đầu tiên anh gặp một người con gái xinh đẹp đến vậy. Có đôi mắt long lanh diễm lệ lấp lánh như có hàng ngàn vì sao. Nhìn cô lúc ấy rất đẹp.

Tuy những được đường nét chưa rõ ràng lắm. Cô mặc trên người một bộ quần áo rất đơn giản. mang lại cho người nhìn một vẻ đẹp thuần khiết và trong sáng.

Nhưng không trụ được đâu anh đã ngất đi chắc do vì vết thương quá nặng.

Khi anh ngất đi khiến cô gái nhỏ ấy rất hoảng sợ.

- " Anh ơi! Anh ơi!.."

Gọi mãi mà không thấy anh tỉnh lại khiến cô rất lo lắng. Cô nhanh chóng gọi xe và đưa anh đến bệnh viện.

Tuy rằng trong người không còn nhiều tiền nhưng vẫn rất muốn cứu anh. Cô từng được dạy cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa. Cứu người cũng coi như tích đức cho cô và con cháu sau này.

Khi đến bệnh viện thì anh được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Còn cô thì ở ngoài ngồi run cầm cập. Cô rất sợ người đầu tiên mà mình cứu sẽ ra đi ngay trước mắt mình.

Vì được đưa về bệnh viện kịp thời nên cuộc phẫu thuật của anh rất thành công. Anh được đưa ra phòng hồi sức.

Cô chăm sóc anh rất cẩn thận, từng li, từng tí.

Sau hơn một ngày hôn mê thì cuối cùng anh cũng đã tỉnh dậy. Khi mở mắt ra thì anh nhìn thấy một người con gái đang nằm ngủ ở bên cạnh trường anh. Khuôn mặt bị mái tóc che khuất đi. Anh giơ tay lên vén từng ngọn tóc cho cô.

Anh rất vui vì được cứu giúp. Những ngày ở bệnh viện thì cô chăm sóc anh rất tốt. Chờ vết thương của mình gần mình lại thì anh để lại một bức thư tạm biệt cho cô và rời đi.

Sở dĩ anh muốn ở lại lâu hơn với cô nhưng sợ cô bị kẻ thù của anh truy sát.

Từ sau lần gặp ấy anh vẫn luôn đến tìm cô và nhìn cô từ xa. Anh rất muốn đến gần cô nhưng lúc đấy xung quanh anh toàn là những điều phức tạp mà anh vẫn chưa giải quyết được.

Anh vẫn luôn chờ đến ngày mình có thể lắm quyền toàn bộ mọi thứ. Nhưng đến khi anh nắm quyền được mọi thứ thì đã nghe thấy cô có người mà mình thương.

Anh vẫn tiếp tục những chuỗi ngày ngóng trông cô từ đằng xa. Lúc ấy nhìn thấy cô hạnh phúc thì anh đã mãn nguyện rồi. nhưng rồi anh càng ngày càng lảy ra lòng tham vô đáy đối với cô.

Anh muốn chiếm cô làm của riêng mình. Anh lợi dụng quyền lực của mình mà làm công ty nhà cô lung lay để lấy cô.

Và người con gái mà anh lại yêu từ năm mười bảy tuổi ấy chính là cô người vợ đã mất của anh Trần Sở Nguyệt.

Giá như lúc ấy anh không vì lòng ham muốn của mình mà cưới cô thì mọi chuyện bây giờ cũng không xảy ra như vậy. Nhưng làm gì có "giá như "ở trên cuộc đời này.

Người con gái của anh vĩnh viễn nằm trong dòng biển lạnh lẽo, vô tận kia.

…****************…