Trọng Sinh Để Bù Đắp Cho Anh!

Chương 37: Ra đi




Trong lúc chờ anh đến thì hắn ta đã đem cô ra ngoài bờ biển treo lên.

Hắn dùng nước muối để khiến cô tỉnh dậy.

Khi dòng nước muối được dội lên người cô thì nó mang đến một cảm giác đau đến xé ruột xé gan. Khi mở mắt ra thấy mình đang treo lơ lửng ở bờ biển.Tuy rằng rất sợ nhưng mà cô vẫn cố can đảm mà nhịn. Giây phút này chính cô cũng không được yếu lòng.

Từng giọt nước muối ngấm vào những chỗ xất sát của cô. Truyền đến một cảm giác đau đến ngạt thở.

Nhưng cô vẫn cố mím môi không kêu lên lên tiếng.Mặc dù rất đau nhưng chỉ phát ra những tiếng gầm gừ.

Cô biết bây giờ cô mới yếu lòng thì chỉ có chết mà thôi.

Cô lại nhớ đến giấc mơ kia cô ta nói:" Chỉ một trong hai người được sống."

Lúc đầu cô còn không tin bây giờ đã tin rồi.

Đây chắc sẽ là cái giá phải trả khi nghịch thiên cải mệnh. Cô không muốn anh phải chết. đ

Được ở bên anh hạnh phúc đến giờ này đã là tốt rồi. Đời này kiếp này cô chỉ muốn anh sống vui vẻ,lạc quan, yêu đời.

Cô biết nếu không cô chết thì anh sẽ chết nên cô quyết định mình sẽ là người ra đi. Tuy rằng biết đối với anh đây là một điều rất là đau khổ. Nhưng rồi anh sẽ sớm quên cô đi mà thôi. Thời gian sẽ xóa nhoà đi tất cả.

Lúc này cô đã chuẩn bị tinh thần để chết. Cô mở miệng nói chuyện với tên cầm đầu một cách ương ngạnh.

- " Cái loại hèn hạ như anh đấy phụ nữ ra làm vật trao đổi. Thì không xứng được đứng trên cái thế giới ngầm này."

Hắn ta bật cười một cách điên cuồng. Trong ngay lúc này đây hắn ta cảm thấy cô thật là thú vị. Đúng là tiếc cho một bông hoa xinh đẹp mà phải mệnh tàn chết sớm. Chỉ trách cô là người phụ nữ mà kẻ thù hắn yêu thương nhất.

- " Thế thì đã sao. Chỉ trách người đàn ông của cô quá mạnh."

- " Nếu không dùng cách này thì còn lâu mới có điểm yếu của hắn ta."

- " Chỉ có cái loại người vô liêm sỉ nha anh mới dùng cách này. "

Trong lòng hắn thầm nghĩ đúng là con đàn bà ngang ngạnh, không biết sống chết, tốt xấu là gì.

Rất giống cái tính cách kia của anh. Sau khi giết chết anh thì hắn ta muốn độc chiếm cô.

Nếm thử mùi vị người phụ nữ mà kẻ thù mình yêu nhất là như thế nào. Hắn càng suy nghĩ, càng điên rồ,càng biến thái.

Nhìn thấy nụ cười của hắn ta trong lòng cô rất ghê tởm. Chỉ muốn ngay lúc này mà giết chết hắn ta.

- " Anh tưởng người phụ nữ mà Mặc Tử Hàn yêu thương nhất là tôi hay sao. "

- " Tất cả đấy chỉ là trá hình. Lấy tôi ra làm bia đỡ đạn cho người phụ nữ mà hắn ta yêu nhất mà thôi. Nên anh đừng mơ hắn ta sẽ đến"

Tuy cô biết rằng anh sẽ đến. Làm cách này cũng chỉ để hắn ta buông lỏng cảnh giác mà thả anh đi.

Cô chỉ mong lúc này mình có thể nhảy ngay xuống biển. Để tránh những rắc rối đáng tiếc gây ra cho anh.

Đời trước cô đã gây ra rất nhiều tổn hại về vật chất và tinh thần cho anh.Đời này cô không muốn như thế.

Những lỗi lầm kiếp trước cô chưa thể bù đắp được tất cả. Mà bây giờ đã gây ra cho anh nhiều rắc rối và tổn hại như thế cô thật sự không muốn.

Kiếp này tuy chưa trọn vẹn nhưng đối với cô. Thật sự nó cũng rất hạnh phúc rồi. Chỉ tiếc cho anh mà thôi. Cô nguyện dùng đời đời kiếp kiếp của mình để bù đắp cho anh.

Ngay lúc này trong lòng anh nóng như lửa đốt. Chỉ muốn nhanh nhanh đến bên cô và giải cứu cô mà thôi. Anh thật sự sợ sẽ mất cô một lần nữa.

Tại vì anh biết hắn ta là một người độc ác. Không gì là không thể làm.

Sau một hồi phóng như tên lửa của anh thì cuối cùng cũng đã đến nơi. Anh nhìn thấy cô bị treo lơ lửng ở gần bờ biển. Chân tay người ngợm điều đầy vết tím bầm và xất sát. Nhất là khuôn mặt xinh đẹp đầy tinh tế kia bây giờ đã đầy vết thương trên mặt.

Mắt cô thì nhắm nghiền không biết bây giờ ra sao. Tim anh như có một bàn tay bóp nghẹn.

Anh từng trải qua bao nhiêu cuộc đấu khắc nghiệt. Nhưng cũng không đau đớn và muốn gục ngã như lúc này.

Đôi mắt căm ghét của anh đầy lửa hận thù nhìn về phía hắn ta. Giọng nói lạnh lẽo. Ẩn sâu trong là những run rẩy sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

- " Nói đi ngươi muốn gì. "

Cùng lúc đó đàn em phía sau đã chạy đến. Đứng ngay phía sau anh. Càng tăng thêm khí thế.

- " Ngươi ra lệnh cho tất cả người bên ngươi bỏ hết vũ khí xuống. "

- " Bỏ xuống."

Đồng loạt mọi người bỏ vũ khí xuống. Hắn ta ném một khẩu súng lục về phía anh.

- " Tự bắn chết mình đi."

Từ lúc anh đến cô đã dứt hoảng sợ. Sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng ngay lúc này cô cần phải nói.

- " Tử Hàn! Anh không được làm như thế."

Khi nghe thấy giọng nói của cô thì anh mỉm cười nhìn về phía cô.

Tay anh cầm khẩu súng giơ lên. Nhìn về phía cô.

- " Ngoan phải sống tốt đấy. Tìm người đàn ông khác tốt hơn anh mà lấy."

Anh không bao giờ sợ chết. Chỉ sợ cô sẽ khổ sở khi anh ra đi. Không lúc nào như lúc này anh chỉ sợ mình chết quá sớm.

Cô nhìn về phía anh mà rơi những rọt nước mắt đau khổ. Liên tục lắc đầu.

- " Nhắm mắt lại đi em."

Anh không muốn cô nhìn thấy anh chết. Sợ cô sẽ bị ám ảnh.

Cô ngầm ra lệnh cho đệ tử của mình bắn dây đang treo cô. Bởi vì giữa họ có những mật mã đặc biệt.

- " Anh phải sống thật tốt đấy. Quên em đi. "

Anh rất hoang mang không biết sao cô lại nói như thế.

Cô gật đầu cũng là lúc đồ đệ của cô bắn đứt sợi dây đang treo cô.