Trọng Sinh: Đại Lão Gọi Tôi Là Tiểu Tổ Tông

Chương 2: Tra Nam Đi Thông Thả, Không Tiễn!




Editor + beta: Mon

Lăng Quý Duyên lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi nói.

Diệp Dung Âm nhíu mày ghê tởm nhìn Lăng Quý Duyên, cô cmn kiếp trước ánh mắt có bao nhiêu mù mới nhìn trúng loại nam nhân này?.

"Anh nhớ nhầm, tôi chưa từng nói qua."

Cảm thấy sao lưng càng ngày càng lạnh Diệp Dung Âm trong lòng quýnh lên trực tiếp phủ nhận.

Nói đùa, nếu cô thật sự thừa nhận, Phó Cảnh Tư đang ngồi trên xe lăn không phải nhảy cẩn lên.

"A Âm, anh hỏi em một lần nữa em có theo anh hay không? Anh có thể tha thứ cho sự lựa chọn sai lầm vừa rồi của em."

Lăng Quý Duyên lạnh giọng nói bộ dạng cao cao tại thượng giống như đang bố thí, cũng không biết Diệp Dung Âm đầu có phải vô nước hay không, vậy mà lựa cho ở lại Phó Gia phải biết Diệp Dung Âm con ngốc này đối với hắn luôn ngoan ngoãn phục tùng.

Diệp Dung Âm cười lạnh một tiếng mở miệng:" Lăng Quý Duyên, rốt cuộc thì anh lấy đâu ra tự tin, tôi sẽ đi theo anh, anh có như Phó Cảnh Tư giàu? Có giống như anh ấy quyền lực ngập trời? Mọi người đều biết tôi là Phó Tam Gia nữ nhân, tôi tại sao phải theo anh?."

Tay Phó Cảnh Tư kìm chặt thành ghế cũng buông ra, khi chất xung quanh cũng dịu xuống.

Trong sảnh lớn ai cũng thở phào một hơi, sao đó hai mắt nhìn nhau giống như thấy quỷ.

Vị Diệp Tiểu Thư này từ ngày bị mang về mỗi ngày đều lắc lư khiêu khích Tam Gia, hôm nay lại hết sức khen ngợi rốt cuộc thì có âm mưu gì?.

Nghĩ tới đây trái tim một người nhấc lên đập thình thịch chỉ sợ đây là yên bình trước bảo tố.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Vứt hắn ra ngoài."

Nhìn một đám người đứng tại bên cạnh Lăng Quý Duyên trợn mắt há mồn Diệp Dung Âm Tức giận quát.

Đám người lập tức phản ứng đem Lăng Quý Duyên kéo ra ngoài.

"Diệp Dung Âm, tôi sẽ nhớ kỹ nhưng gì mà cô làm ngày hôm nay. "

Bị ba bốn người kéo Lăng Quý Duyên hoàn toàn không phản kháng được, Lăng Quý Duyên sắc mặt tái mét, gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Dung Âm.

Đi thông thả không tiễn, Diệp Dung Âm phất phất tay, không ai sẽ ngu hai đời, kiếp trước Lăng Quý Duyên cùng Diệp Minh Châu cùng nhau hãm hại cô.

Đời này cô muốn từng chút đòi lại.

Lăng Quý Duyên rời đi nháy mắt trong sảnh lớn chỉ con hai người Diệp Dung Âm cùng Phó Cảnh Tư.

"Khụ khụ..."

"Em đẩy anh qua?."

Diệp Dung Âm nhanh chân tới bên cạnh Phó Cảnh Tư, phức tạp nói?.

Nói thật, cho dù hiện tại cô đã trùng sinh một đời, cô cũng chưa thể suy nghĩ thông suốt Phó Cảnh Tư vừa ý cô chỗ nào?.

Sắc Đẹp? Diệp Minh Châu hơn xa cô, cũng không thầy Phó Cảnh Tư đối với cô ta nhìn nhiều hớn một mắt.

Phó Cảnh Tư! Hắn năm 17 tuổi đã chưởng quản Phó Gia, mang Phó Gia lên độ cao đứng đầu Mạc Thành vì cái gì một hai vừa ý cô?.

Hơn nữa sớm đã nghe đồn Phó Cảnh Tư có một mối tình đầu yêu tới xâm nhập cốt tủy, nhưng cho tới khi Phó Cảnh Tư chết đi cô cũng chưa từng gặp mối tình đầu đó xuất hiện qua.

"Được."

Phó Cận Sâm mắt phượng hẹp dài híp lại, ánh sáng trong mắt thoáng qua một tia sắc bén, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.

Không biết có phải vì duyên cớ đã trọng sinh một lần, hay vì kiếp trước trước khi chết Phó Cảnh Tư đối với cô tận tâm bảo về mà cô hiện tại không thấy sợ anh chút nào.

Đời trước, cô mỗi lần thầy anh là cứ như chuột thấy mèo một dạng.

Đời này, ngược lại có thể thản nhiên đối mặt.

Diệp Dung Âm đi ta phía sau Phó Cậu Chủ từ từ đẩy anh lên lầu...

"Tam Gia.... Diệp Tiểu Thư. "

Chỗ rẽ ngoặc Nạp Lan đi ra thấy Phó Cận Sâm liền cung kính chào hỏi, khi thấy Diệp Dung Âm phía sau thì trong mắt lóe lên kinh ngạc.

Tam gia vậy mà đưa vị trí sau lưng cho Diệp Tiểu Thư, Tam Gia xưa nay không tin tưởng bắt luận kẻ nào.