Trọng Sinh Đại Đạo Tặc

Chương 588





Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm ngủ còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, nhìn như thể ông ta vẫn còn sẽ ngủ một lúc lâu nữa.Nhiếp Ngôn có chút sốt ruột , không biết phải chờ mất thời gian bao lâu Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm mới tỉnh lại.Chẳng lẽ nếu như Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm không tỉnh lại, hắn sẽ phải cứ ở đây chờ đợi mãi hay sao?Đứng chờ thêm khoảng mấy phút, hắn bắt đầu không chờ nổi.

Thời gian của hắn phi thường quý giá, thời gian chờ ông ta lâu như vậy, hắn có thể dùng để luyện cấp thì có thể luyện được một khoảng rất dài.Vẫn là đánh thức Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm a, Nhiếp Ngôn nghĩ thầm, đi vài bước về phía trước mặt.

Tới gần bên cạnh Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm, một mùi mồ hôi nồng nặc truyền vào mũi hắn, làm hắn không chịu nổi nhăn lông mày một chút.

Loại mùi này rất khó ngửi, giống như tất thối đi mấy tháng liền không giặt vậy.Lúc này, chỉ sợ bất kỳ một người chơi nào, đều không thể sinh ra bất kỳ thiện cảm nào đối với Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm.Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm lôi thôi tựa như một tên ăn xin, thực không hiểu sao đồ thư quán hoàng gia của Đế Quốc Cách Lâm Lan lại mướn một NPC như thế này để làm nhân viên quản lý của đồ thư quán.Nhiếp Ngôn cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu, mùi hương vị này làm người ta khó ngửi cực kỳ, có lẽ là nên nhanh chóng đánh thức Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm rồi làm xong việc, còn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng khi hắn đang chuẩn bị đi lên phía trước, bước chân đột nhiên dừng lại.

Hắn như nghĩ tới điều gì đó, vẫn lại lùi trở về.Trong game Tín Ngưỡng, bất kỳ một NPC nào được thiết kế ra đều có chỗ đặc biệt riêng.

Đừng nhìn Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm bề ngoài tồi tàn như thế này, dù sao hắn cũng rất bác học, thông thạo hơn hai trăm loại ngôn ngữ.

Nói không chừng địa vị tại Đế Quốc Cách Lâm Lan so với hắn còn cao hơn.

Hắn cứ như vậy đi tới đánh thức Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm, có thể quá mức đường đột hay không?Vì không biết gì về Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm nên hắn lại trở nên chần chờ.Nhiếp Ngôn cẩn thận kiểm điểm bản thân.

Đối đãi bất kỳ một NPC nào trong Tín Ngưỡng, sử dụng ngôn ngữ trong giao tiếp cũng không được phép có sự khinh thường.

Đây là tố chất cơ bản của một người chơi đỉnh tiêm.

Bởi vì mỗi một NPC, dù là hắn có hèn mọn, nhỏ yếu đến mức nào đi nữa, cũng có thể mang lại lợi ích cực lớn cho ngươi.


Rất nhiều cơ hội thường xuyên bị ngươi bỏ lỡ bởi vì ngươi vô tình coi thường họ.Thối lui đến cự ly cách Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm đại khái khoảng hai ba mét, Nhiếp Ngôn liền tiếp tục chờ đợi.

Lúc này tâm cảnh của hắn so với trước kia bình tĩnh hơn nhiều.Cảm xúc táo bạo lúc trước dần biến mất, Nhiếp Ngôn không khỏi cười khẽ.

Sống lại một hồi, lại vẫn không học được bình tĩnh.Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Mười phút, mười lăm phút.Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị trước hết rời đi, thời gian qua thêm một giờ nữa, Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm mở mắt, duỗi người, ngáp một cái.

Con mắt của hắn đầy sương mù che chắn, nhưng tầm nhìn rơi vào trên người Nhiếp Ngôn, lập tức giật mình đứng lên.“Niết Viêm tiên sinh tôn kính, ngươi khỏe.” Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm có chút khiếp sợ lên tiếng chào hỏi.

Động tác của hắn hơi run rẩy, cho thấy hắn lúc này đang rất khẩn trương.Nếu nói về địa vị, hắn và Nhiếp Ngôn thật sự cách xa nhau nhiều lắm.

Nhiếp Ngôn có được một loạt danh xưng cao cấp như đại học giả, thợ săn ác ma, mà Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm nhiều lắm cũng chỉ là nhân viên quản lý nho nhỏ của đồ thư quán hoàng gia, không có bất kỳ tước vị nào.

Cho dù một cái bình dân cũng có thể bắt nạt hắn.Chênh lệch địa vị làm hắn không dám có bất kỳ không cung kính khi nói chuyện với Nhiếp Ngôn.Chứng kiến biểu hiện của Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm, Nhiếp Ngôn liền có thể xác định Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm tại Đế Quốc Cách Lâm Lan không có địa vị gì.“Ngài khỏe chứ, Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm tiên sinh, là như vậy, ta muốn thỉnh giáo ngài một ít việc.”Nhiếp Ngôn mở miệng nói, mặc dù biết Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm có địa vị thấp kém, giọng nói của hắn vẫn tương đương khách khí.“Niết Viêm tiên sinh tôn kính, ngài đã chờ ở chỗ này bao lâu vậy? Ta phi thường xin lỗi! Nếu như ngài cần gì, xin ngài phân phó, ta lập tức đi làm.”Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm nói, hắn tựa như một bình dân bình thường nhất của Đế Quốc Cách Lâm Lan, sợ hãi quyền thế, động tác cẩn thận rụt rè.Các người chơi chứng kiến bộ dáng của hắn nhát gan sợ phiền phức như vậy, chắc chắn sẽ không có thái độ tốt với hắn.

Nhưng Nhiếp Ngôn đã trải qua thời gian tự hỏi lúc nãy, không lộ ra biểu lộ ghét bỏ, ngược lại cười hòa khí nói: “Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm tiên sinh, ta cần ngươi giúp ta phân biệt một ít văn tự.”Hắn theo trong ba lô lấy ra bản Phù Dẫn Chi Thư Á Lịch Khắc Tây Á.

Trên mặt sách tràn ngập loại văn tự nhìn như nòng nọc, khó có thể nhận ra là ngôn ngữ gì.Nhiếp Ngôn có thái độ khiêm tốn, làm cho Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm rất cảm động.

Từ khi hắn làm nhân viên quản lý các loại tư liệu ngôn ngữ của đồ thư quán hoàng gia, chưa từng có một người nào, không có một người chơi hay NPC nào đối đãi với hắn mà có thái độ khách khí tôn trọng giống như Nhiếp Ngôn.


Tất cả mọi người vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, hắn chỉ có thể nén giận.

Chỉ có Nhiếp Ngôn lúc nói chuyện là dùng kính ngữ.

Hắn hốc mắt hơi đỏ lên, run rẩy tiếp nhận Phù Dẫn Chi Thư trong tay Nhiếp Ngôn.“Niết Viêm tiên sinh tôn kính, đây là văn tự Y Nhĩ Ôn.

Một loại văn tự truyền lưu trong bộ tộc cổ tại cao nguyên hoang lãnh.

Bọn họ là người chế tác Pandora chi hộp, cuốn Phù Dẫn Chi Thư này hẳn là chỉ ra phương pháp chế tạo hợp thành nó.” Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm nói, giọng hắn hơi khàn khàn.“Cách chế tạo?” Nhiếp Ngôn trái tim nhảy một cái.“Đúng vậy.

Ta tạm thời không cách nào xem hiểu cái này, cần tìm một ít tư liệu, xin ngài chờ một chút.” Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm cung kính nói.“Tốt.

Cám ơn ngươi, Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm tiên sinh.” Nhiếp Ngôn gật đầu nói.Nhiếp Ngôn khách khí làm cho hắn rất cảm động, Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm cảm kích nhìn Nhiếp Ngôn, hướng giá sách xa xa đi đến, lật sách vở trên giá sách, tìm kiếm.Chứng kiến sắc mặt của Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm, Nhiếp Ngôn chìm vào suy nghĩ.

Từ nay về sau, mặc dù gặp được những NPC có địa vị thấp, cũng phải khách khí.

Theo địa vị của hắn hiện tại ở Đế Quốc Cách Lâm Lan, nếu như bình dị gần gũi một ít, những NPC kia có cái nào dám đối xử với hắn mà không tận tâm tận lực?Đang lúc trầm tư, Nhiếp Ngôn đột nhiên cảm giác có chút khác thường, cúi đầu nhìn thoáng qua trạng thái của bản thân, phát hiện trên thanh trạng thái nhân vật nhiều ra một hạng thuộc tính: Khiêm tốn.Khiêm tốn là khi gặp được người có địa vị thấp hơn so với mình, vẫn có thể bảo trì thái độ ngang hàng.Lần này lời nhắc nhở của hệ thống làm cho Nhiếp Ngôn kinh hãi không nói lên lời, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý liệu.Hắn thống kê một chút trạng thái cá nhân trước mắt, đã có suốt bảy cái, kể cả công chính, dũng khí, nhân từ, thành thực, hy sinh, kiên nghị cùng hiện tại vừa mới đạt được khiêm tốn?Bảy thuộc tính, còn cần trạng thái nhân vật nào mới có thể góp cho đủ? Sau khi góp đủ hết rồi liệu ban thưởng có dày không?Nhiếp Ngôn không khỏi phỏng đoán trong lòng, những trạng thái nhân vật này phi thường thần bí, rốt cuộc làm sao mới có thể thu thập đến mấy cái còn lại, hắn tạm thời không có bất kỳ manh mối gì.

Nguyên một đám trạng thái nhân vật này có thể nói là không dễ kiếm được.

Ai biết muốn tìm được trạng thái nhân vật tiếp theo phải chờ tới khi nào? Chỉ có thể nhìn vận may.Hắn trong đầu không hỏi ao ước.


Ngay tại khi hắn thất thần, Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm cầm sách vở cũ nát nặng trịch đã đi tới.

Hắn cầm lấy Phù Dẫn Chi Thư, so sánh chữ viết ở trên mặt, bắt đầu phiên dịch.Bởi vì chiếm được trạng thái nhân vật mới, tâm tình của Nhiếp Ngôn đã tốt hơn nhiều, đối với Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm cũng nhiều vài phần thiện cảm.

Nếu không có lão giả này, hắn sẽ không lấy đến trạng thái nhân vật này, thời gian chờ đợi lâu như vậy cũng là đáng được.

Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm phiên dịch từng câu từng chữ viết trên Phù Dẫn Chi Thư ra.

Nhiếp Ngôn nhìn một chút những văn tự được phiên dịch ra kia, lại là một cái phương pháp hợp thành.Dùng hơn ba mươi loại bảo thạch như Lục Minh bảo thạch, thiên ngọc bích, hơn một trăm loại bảo thạch hi hữu, cộng với Phù Dẫn Chi Thư, có thể hợp thành một kiện pháp khí ma đạo.

Phù dẫn ma pháp tâm cầu lại là pháp khí ma đạo!Nhiếp Ngôn khó có thể che dấu sự vui sướng trong lòng.

Hiện tại các người chơi có lẽ không nghe nói pháp khí ma đạo bao giờ, bởi vì về sau các người chơi đều đạt đến cấp một trăm năm mươi sáu mươi, mới có người chơi kiếm được pháp khí ma đạo.

Pháp khí ma đạo đã tính là vật phẩm cấp bậc truyền kỳ, so với thần vật kém một ít, là trang bị mà Ma Đạo Sư sử dụng để hỗ trợ, từng Ma đạo sư chỉ cho phép có một pháp khí ma đạo.

Phối hợp sử dụng pháp quyền, có thể phát huy ra uy lực cường đại.Có pháp khí ma đạo có thể dẫn đạo thi triển vài cái kỹ năng ma pháp cường đại, có pháp khí ma đạo có thể cung cấp cho Ma đạo sư ma lực vô cùng mạnh mẽ.

Một vị Ma đạo sư nếu có được pháp khí ma đạo làm trang bị trợ thủ, có thể làm cho thực lực tăng lên hơn gấp mấy lần.

Kiếp trước những người có được pháp khí ma đạo, có thể đếm được trên đầu ngón tay.“Niết Viêm tiên sinh tôn kính, đây là toàn bộ nội dung của Phù Dẫn Chi Thư.” Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm cung kính nói, dùng hai tay giao Phù Dẫn Chi Thư vào trong tay Nhiếp Ngôn.“Cảm ơn ngươi.

Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm tiên sinh.

Ngươi giúp ta một cái đại ân.” Nhiếp Ngôn nói lời cảm tạ với hắn.“Ngài là một người đáng tôn kính, ta giúp đỡ ngài làm những chuyện này, là vinh hạnh suốt đời của ta.” Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm trịnh trọng nói.Nhiếp Ngôn cười khẽ, nhìn thoáng qua Phù Dẫn Chi Thư.

Trên mặt nó ghi rất nhiều bảo thạch, hắn còn cần một số thứ, chăm chỉ thu thập mới có thể gom góp đủ.


Cuối cùng pháp khí ma đạo chế tác ra sẽ có hình dạng như thế nào, chir có thể đến lúc đó lại nhìn, bất luận kiện pháp khí ma đạo nào đều là phi thường cường đại.

Đây là nhận thức chung của các người chơi.Không cần học tập ngôn ngữ gì liền có thể thoải mái đi ra khỏi đồ thư quán, tính ra có thể tiết kiệm không ít tiền.

Học tập loại ngôn ngữ của bộ tộc nhỏ như thế này, cần trả giá lượng thời gian và tiền bạc rất lớn, hơn nữa có thể từ nay về sau chưa hẳn cần dùng đến, không quá có lời.Nhiếp Ngôn từ biệt Dĩ Đức Nhĩ Minh Sâm, từ trong tiệm sách hoàng gia đi ra, nhìn một chút thời gian, vừa đúng thời gian nên logout.Hắn đem tất cả bảo thạch mà Phù Dẫn Chi Thư cần liệt kê sắp xếp ra, gửi cho Quách Hoài, để cho Quách Hoài đi thu thập, cũng tuyên bố nhiệm vụ lên trên kênh Liên Minh Thích Khách để thu thập những thứ không dễ tìm thấy.

Phát nhiệm vụ tại Liên Minh Thích Khách, làm cho mọi thứ thuận tiện hơn không ít.

Liên Minh Thích Khách hiện tại có khoảng mười một vạn hội viên là người chơi chức nghiệp, người chơi cấp cao thủ rất nhiều, hỗ trợ tìm ít đồ đúng là dễ dàng, chỉ cần Nhiếp Ngôn cho ra giá tiền đủ cao!Điểu Bất Thặng Đản cũng thường xuyên tuyên bố nhiệm vụ thu thập các loại nguyên liệu tại Liên Minh Thích Khách.

Thường thường có thể thu thập đến rất nhiều nguyên liệu vô cùng hiếm có, đối với Tinh Không dược điếm có sự trợ giúp rất lớn.Thích Khách Liên Minh là một nơi tập trung lực lượng phi thường cường đại, còn có lực lượng rất lớn không có ló đầu.

Nhiếp Ngôn thúc đẩy não bộ, làm sao mới có thể lợi dụng Thích Khách Liên Minh một cách tốt nhất.Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị logout.

Quách Hoài đột nhiên phát tới cho hắn một tin tức phi thường đáng ngạc nhiên, Ngang Dực Thiên Sứ bị Ảnh Sát giết chết lần thứ nhất, trên dưới Thiên Sứ Phách Nghiệp bị Ảnh Sát chọc giận.

Thiên Sứ Phách Nghiệp cùng người của tập đoàn Thế Kỷ đang đuổi giết Ảnh Sát bốn phía.

Mặt khác thủ hạ của Ảnh Sát chính là phòng công tác Hắc Ám Bất Hủ toàn diện hướng về tập đoàn Thế Kỷ, Ảnh Sát triệt để thành chó nhà có tang.Ảnh Sát có thể ám sát Ngang Dực Thiên Sứ thành công, Nhiếp Ngôn cũng không thấy giật mình.

Kỹ thuật của Ảnh Sát cùng bọn người Vương Giả Thiên Hạ có trình độ ngang nhau, thêm nữa là Ngang Dực Thiên Sứ không có bất kỳ phòng bị đối với Ảnh Sát, bị ám sát cũng là chuyện bình thường.

Ảnh Sát rõ ràng dám ám sát Ngang Dực Thiên Sứ, khẳng định sẽ chọc giận tập đoàn Thế Kỷ.

Dùng tài lực lớn mạnh của tập đoàn Thế Kỷ, làm cho phòng công tác Hắc Ám Bất Hủ đào ngũ cũng không phải là chuyện làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.Ảnh Sát quả nhiên giữ chữ tín, hoàn thành ước định thứ nhất giữa hai người bọn họ! Nhiếp Ngôn thầm nghĩ, trong lòng sinh ra một tia khâm phục Ảnh Sát, Ảnh Sát là người nam nhân hết lòng tuân thủ hứa hẹn!.