Diệp Diệp và Đại Đồng bị một đám người lạ mặt bắt đi. Khi đó chỉ có mình Hạ Nghệ đang mang thai ở nhà. Hai đứa thi nhau hò hét kêu cứu, nhưng không rõ vì tiếng trẻ con yếu ớt, hay vì Hạ Nghệ không mghe thấy mà mãi đến khi chúng bị kéo lên xe cũng chưa thấy ai đến giúp đỡ.
Đại Đồng khi ấy còn quá nhỏ, bị lực mạnh ném vào trong xe, đầu va đập mạnh với cửa xe khiến bé gào khóc đau đớn. Diệp Diệp xót em, liền nhào đến cắn mạnh vào tay của tên hổ báo xăm hình đầy người. Tên xăm hình bị cắn đến hoảng, có lôi kéo mấy cũng không tách ra được. Đại Đồng sau cú va đập cũng hơi thanh tỉnh, vội vàng nhào đến cấu xe phụ Diệp Diệp.
Tên xăm hình bị hai đứa nhóc bón hành, tức giận quát với đồng bọn: “Mày còn không mau kéo tụi nó ra.”
Một tên tóc xanh trong đó không mấy quan tâm, nhưng nhìn thấy ánh mắt sát khí của thủ lĩnh chỉ đành miễn cưỡng ra tay. Hắn tóm tóc Diệp Diệp, một tay vỗ một cái ‘bốp’ rõ to vào mặt nó. Trẻ con da mỏng, vừa bị tác động đac sừng vù lên. Tên tóc xanh vẫn chưa chịu dừng lại mà còn tát thêm mấy cái. Đại Đồng hoảng sợ khi thấy anh mình bị đánh, muốn liều mạng ngăn cản, nhưng sức lực không đủ.
Diệp Diệp và Đại Đồng cùng bất tỉnh, khi mở mắt ra đã thấy bản thân đang ở trong căn phòng xa lạ đầy bụi bẩn và củi khô. Không chỉ riêng hai bé, mà còn có nhiều bé cũng bị bắt giống vậy.
Đại Đồng rất đề phòng đám trẻ này, mà đám trẻ này nhìn vẻ mặt đáng sợ của cả hai cũng sợ hãi không dám đến gần. Chỉ là trong đó có một bé so với những bé khác có phần lớn hơn. Tiến lại gần hai người, nhỏ thấp giọng nói: “Các cậu đừng sợ, ba mình là cảnh sát, ba biết mình bị bắt cóc sẽ rất nhanh đến cứu tụi mình.” Diệp Diệp nhìn cậu bé kia, không biết nên nói gì.
Đến nữa đêm, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng xì xầm. Diệp Diệp nhận ra trong trong hai giọng nói kia là của tên có hình xăm. Người còn lại nó không biết, chắc là của tên thủ lĩnh đi.
Tên thủ lĩnh: "Phía khách hàng cần đứa nào đẹp đẹp một chút, hai đứa vừa mang về sáng nay, mày đem một đứa đưa lên xe đi. 2h sáng thì mang đi.Diệp Diệp và Đại Đồng nghe vậy như chết lặng.
Mở vừa bật mở, Diệp Diệp đã rất nhanh đứng chắn trước người Đại Đồng. Ánh mắt nó kiên định, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng ngực khiến toàn thân nó run rẩy.
Diệp Minh: “Mày không được làm hại em tao.”
Đây là lần đầu tiên nó dùng cách xưng hô này với người lớn. Diệp Diệp trước giờ rất ngoan ngoãn. Nhưng bây giờ nó biết, nếu nó không mạnh mẽ thì bản thân sẽ nhanh chết trong tay bọn chúng hơn.
Tên xăm hình liếc nhìn hai đứa từ trên xuống: “Anh em bảo vệ nhau quá nhỉ. Yêu thương nhau thêm vài giây đi, rồi chia tay nhau.”
Diệp Diệp hiểu ý của hắn ta là gì, nó muốn nhào đến dùng hết sức lực mà nó có để hạ gục tên này. Nhưng nó không thể làm gì được khi mà nó chỉ còn là một đứa bé. Đại Đồng đứng phía sau nhìn bóng lưng chắn trước mặt bé, trong mắt bé tấm lưng ấy tựa như một thành trì kiên cố, mà chỉ cần bé đứng sau bức thành trì này thì bé luôn an toàn.
Cậu bé vừa nãy nói chuyện với hai người, lúc này đang ở trong một góc. Ánh mắt luôn đề phòng hướng nhìn về phía bên này. Hai tay cậu bé để ra phía sau lưng như giấu đồ vật gì đó.
Tên xăm hình kéo tay Diệp Diệp, hung hăng nói: “Đến, mày sẽ là đứa được chọn đi.”
Diệp Diệp hoảng sợ vùng khỏi tay hắn ta, bé vừa gào thét vừa đấm đá lung tung. Đại Đồng sợ anh mình sẽ bị mang đi mà đu bám lên người tên đó. Hai đứa bé một giẫy giụa, một đeo bám, khiến tên xăm hình cũng không thể dễ dàng thoát ra được.
Nhưng dù sao cũng là con nít, qua vài giây đã mệt. Lúc này tên xăm hình bừng lên lửa giận, quăng cả hai xuống đất. Chiếc vòng trên tay của Diệp Diệp đột nhiên bị đứt ra. Diệp Diệp không nhớ rõ gương mặt của “anh trai nhỏ”. Nhưng theo bản năng chiếc vòng này là thứ bảo bối duy nhất của Diệp Diệp, thứ mà nó xem như là vật cứu rỗi cuộc đời mình.
Diệp Diệp quỳ bò dưới đất muốn nhặt chiếc vòng lên, lại bị tên xăm hình tàn nhẫn đá vào người. Đại Đồng lao đến dùng thân thể chắn cho Diệp Diệp. Tiếng đá vào người bình bịch cũng tiếng chửi mắng và gào thét đau đớn kia vô tình đã làm dọa sợ đám trẻ còn lại. Bọn chúng sợ hãi mà thi nhau khóc rống lên.
Lúc này miệng và mũi của Đại Đồng đã bắt đầu xuất huyết. Diệp Diệp thấy máu chảy ra từ người Đại Đồng thì gần như hóa cơn điên. Nó trở người ôm chặt Đại Đồng trong lòng, ánh mắt sắt bén điên dại nhìn về ten xăm hình. Tên đó thấy sự khiêu khích từ Diệp Diệp, liền mất lí trí: “Mày dám liếc tao hả. Vậy được thôi, dù sao nhiều đứa ở đây như vậy, chết 1,2 đứa cũng không bị phát hiện.”
Tên xăm hình nói xong liền móc con dao găm ra muốn đâm về phía Diệp Diệp, bỗng mu bàn tay đột nhiên nhói đau khiến hắn ta giật mình làm rơi dao xuống đất.
Hắn tay nhìn về phía hòn đá được ném đến, là tên nhóc lớn nhất trong đây mà bọn hắn đã bắt về từ mấy ngày trước đó. Cậu bé bị nhìn có phần hốt hoảng, lại vì nhớ lời ba dạy mà cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt tên kia. Ba đã nói, không cần biết đối phương là ai, tốt hay xấu, chỉ cần bản thân nhìn thẳng vào mắt đố phương một cách kiên định thì dù có nhỏ bé đến mấy cũng thắng về khí thế.
Đúng như lời ba nói, tên xăm hình có chút khựng người lại đề phòng nó. Ngay lúc này đây bất ngờ bụng hắn ta truyền đến cảm giác đau đơn kì lạ. Hắn từ từ hạ mắt nhìn xuống, Diệp Diệp với khuôn mặt dính đầy máu, ánh mắt không còn vẻ ngây thơ nữa mà thay vào đó là sáng quắc tia thù hận.
Diệp Diệp lạnh lùng ngửa đầu nhìn hắn ta, nhân lúc tên xăm hình còn chưa kịp phản ứng, nó lại dùng lực ấn con dao lạnh lẽo đó vào sâu hơn bên trong cơ thế tên kia.
Kì lạ thay, rõ ràng tiếng động gây ra là lớn như vậy. Nhưng đồng bọn của tên xăm hình mãi không thấy ai đến kiểm tra. Cho đến khi từ xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân vội vã. Cậu bé kia nghe thấy tiếng động, không rõ vì sap mà vui sướng kêu lên: “Chúng ta được cứu rồi. Ba đến rồi”
Diệp Diệp ôm Đại Đồng mơ hồ vào người, nhìn ra cửa thấy rất nhiều người mặc đô cảnh sát, lúc này nó mơi an tâm nhắm mắt ngã bên cạnh Đại Đồng.
Hai đứa bị thương đưa đến bệnh viện, những đứa bé còn lại được viên cảnh sát hộ tống đến nơi an toàn. Cậu bé kia ngồi trên vai ba mình cười tự hào: “Con biết ba sẽ tìm đến con. Con đã không khóc, còn bảo vệ được nạn nhân… Chỉ là hai bạn đó bị đánh thảm quá. Con vẫn chưa thee trở thành siêu siêu cảnh sát như ba được.”
Vị cảnh sát kia bật cười: “Tiểu Lương Lương đã làm rất tốt rồi, dù sao con vẫn còn nhỏ. Công lí của con, nghiêm chính của con như vậy đã rất to rồi.”
Ba Mã ôm Tiểu Mã Lương từ trên vai xuống, rất dịu dàng nói: “Ba tự hào về con lắm.”