Mùa hè, tháng sáu.
Giữa hè mặt trời chói chang, ánh nắng như thiêu đốt, trên cây hải đường xanh ươm tươi tốt, tiếng ve kêu râm ran.
Một làn gió mát hiếm hoi thổi qua, cuốn những chiếc lá xanh biếc trên cây, bay đến lương đình dưới tàng cây.
“Ô…… Oa, a……”
Một đứa bé trắng trẻo, mập mạp ngồi trên chiếc tháp mềm mại trong lương đình, ngẩng đầu, nhìn kia phiến lá bay đến trước mặt mình, hưng phấn kêu ê ê a a, duỗi tay muốn bắt lấy.
“Ai u tiểu Thế tử!”
Thấy cậu bé vươn tay vươn chân đến sắp ngã, Ấu Thanh bế bé lên, nhẹ nhàng đặt ở giữa, ôm ngực thở dài, “Ngài dọa nô tỳ rồi.”
“Vương phi, nô tỳ thấy tính cách của ngài và Vương gia đều rất chững chạc, tại sao tiểu Thế tử lại hiếu động như vậy?”
Nàng lau mồ hôi, nhìn về phía nữ tử.
Khuôn mặt nàng dịu dàng, trong ngực còn đang ôm một cô bé mập mạp, trông rất giống cậu bé trên tháp, mặc cái yếm nhỏ màu màu hồng cánh sen, đang gặm chân mình.
“Tính của Bình nhi là vậy đó,” Tiêu Ngữ ngẩng đầu, nhìn đứa bé đang bò trên giường, hơi mỉm cười, “Có lẽ giống ông ngoại nó nhỉ…… Ninh nhi, không được gặm yếm!”
Hóa ra được bé trong ngực được gọi là Ninh nhi đã gặm ngón chân xong rồi, chuyển sang gặm yếm, Tiêu Ngữ vội kéo dây ra một cách nhẹ nhàng, đặt bé lên tháp.
“Đứa nhỏ này……”
Tiêu Ngữ thở dài, nói với tiểu nha đầu bên cạnh, “Lấy khăn vải tới đây.”
Tiểu nha đầu đáp, lấy một cái khăn mềm tới, Tiêu Ngữ nhận lấy, lau cho Ninh nhi mặt đầy nước miếng, lắc đầu:
“Đứa nhỏ này thật ham ăn.”
Tiểu nha đầu không biết mình bị ghét bỏ, vẫn cười, ê ê a a vung vẩy tay chân.
“Còn không phải sao?”
Ấu Thanh nghe vậy cũng cười, nhìn hai anh em một động một tĩnh trên tháp, nhớ lại rồi nói, “Nhớ tới tiệc thôi nôi tiểu Thế tử và tiểu Quận chúa, lúc chọn đồ vật đoán tương lai có nhiều đồ như vậy, tiểu Thế tử còn may, bắt lấy cung tên của Tiêu Tướng quân, không ngờ tiểu Quận chúa chọn tới chọn lui, lại chọn một cái thìa ngọc!”
Tiêu Ngữ nghe vậy cũng cười cười:
“Lúc đó nương vẫn luôn mong Ninh nhi có thể bắt thi thư cầm họa, không được nữa thì kim chỉ, không ngờ……”
Nàng vươn ra ngón tay ra chỉ mũi Ninh nhi:
“Hóa ra con lại là tiểu quỷ ham ăn
“Ô oa, nha!”
Mặt Ninh nhi đầy vô tội chớp mắt, Bình nhi đang bò bên cạnh như hiểu ý, liền bò tới, nhăn mày, ê ê a a trước mặt muội muội, dáng vẻ không để muội muội bị thương.
“Tiểu Thế tử,” Ấu Thanh vừa thấy thì vui vẻ, “Đang bảo vệ tiểu Quận chúa đúng không? Nhưng đây là mẫu phi người, chẳng lẽ nga cả mẫu thân tiểu Thế tử cũng không tin sao.”
Đang nói thì cửa hoa viên bị đẩy ra, một thân hình cao lớn tiến vào, chậm rãi đi tới đây.
“Vương gia.”
Ấu Thanh vội vàng đứng dậy, cùng đám tiểu nha đầu hành lễ.
Ninh Hàn vừa mới hạ triều đã tới đây, còn chưa thay quan phục, hỏi:
“Đang nói gì vậy?”
Qua mấy năm, Ấu Thanh đã không còn sợ Ninh Hàn như trước, cười nói:
“Bẩm Vương gia, Vương phi đùa tiểu Quận chúa, nhưng tiểu Thế tử chắn trước mặt tiểu Quận chúa, không để Vương phi chạm vào!”
Ninh Hàn nghe xong, hướng mắt về phía Tiêu Ngữ, ánh mắt mang theo ý cười:
“Có việc này thật sao?”
“Còn giả được à?”
Tiêu Ngữ giả vờ thở dài, “Nhi tử của chàng không có lương tâm, bắt nạt ta.”
Ý cười trong mắt Ninh Hàn càng sâu, xoay người nhìn về phía hai đứa bé trắng nõn, mập mạp trên tháp, hai anh em nhận ra cha mình, tranh nhau bò tới, vươn tay ra đòi bế.
Trước giờ Ninh Hàn vẫn luôn mỗi tay một đứa, nhưng hôm nay lại chỉ bế Ninh nhi, mặc Nình nhi ở trên tháp kêu ê ê a a.
Tiểu nha đầu thích nhất là được cha bé, vì chỉ có lúc cha bế thì mới có thể nhìn thấy phong cảnh trên cao, bởi vậy khuôn mặt nhỏ lúc này như nở hoa, cười đến híp mắt.
Bình nhi nhìn mà sốt ruột, thấy mình duỗi tay đã lâu mà cha không nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, lập tức rơi nước mắt.
“Bình nhi không khóc, mẫu thân bế.”
Tiêu Ngữ thấy thế, vội vàng bế Bình nhi lên, oán trách, “Sao hôm nay lại bất công vậy? Bình nhi khóc rồi này.”
“Bình nhi là nam nhân, còn là huynh trưởng, không nên cưng chiều.”
Ninh Hàn sờ đầu Bình nhi, lại thấp giọng bổ sung một câu, “Hơn nữa, nó còn bắt nạt người mà ta yêu.”
“Nói bậy gì đó?”
Tiêu Ngữ đỏ mặt, không khỏi quay đầu lại, tránh ánh mắt sâu nặng của Ninh Hàn.
Cả nhà ở trong hoa viên một lát, tới gần trưa, trời cũng nóng lên, Tiêu Ngữ liền để Ấu Thanh thu dọn đồ đạc, còn mình và Ninh Hàn bế hai đứa nhỏ về phòng.
Sau khi để bà vú cho bọn nhỏ ăn chút cơm nhão, rồi đợi hai đứa nhỏ ngủ, lúc này Tiêu Ngữ mới nhìn về phía Ninh Hàn, dịu dàng nói:
“Sao hôm nay hạ triều muộn vậy?”
Ninh Hàn không nói gì, kéo Tiêu Ngữ ngồi xuống, nắm lấy tay nàng, mới chậm rãi mở miệng:
“Hôm nay hạ triều, ta tới gặp Hoàng Thượng.”
Tiêu Ngữ sửng sốt:
“Sao vậy? Lại có chuyện gì à?”
“Không.”
Ninh Hàn lắc đầu, cười khẽ, “Ta nói với hắn, ta muốn từ chức, làm một Nhàn Vương.”
Tiêu Ngữ vẫn sững sờ, rất lâu sau, mới hơi ngốc nghếch hỏi:
“Tại sao…… Muốn làm vậy?”
Trên mặt Ninh Hàn là biểu cảm chưa từng có, trong nháy mắt, Tiêu Ngữ lại thấy ánh sáng lóe lên trong mắt, tràn ngập mong đợi với tương lai.
Hắn nói:
“A Ngữ, bởi vì ta đã đồng ý với nàng, phải đưa nàng đi xem danh sơn Đại Xuyên, ta muốn nàng sống một cuộc đời khác.”
“Chờ Bình nhi, Ninh nhi lớn hơn một chút, chúng ta sẽ xuất phát, nàng muốn đi đâu thì chúng ta đi đó, nếu mệt thì về nhà, được không?”
Không biết từ khi nào, mắt Tiêu Ngữ đã ầng ậc nước, nhưng trong lòng nàng là sự vui sướng chưa từng có, nàng gật đầu, hôn lên môi Ninh Hàn:
“Ta đồng ý.”
Ba năm sau.
“Phụ vương, mẫu phi, nhanh lên đi!”
Một cậu bé có diện mạo hơi có chút anh khí vội vàng đi qua cửa thuỳ hoa, chạy tới nhà chính, ở ngoài cửa kêu to.
“Ga ca lớn tiếng quá,” một tiểu cô nương yên tĩnh ngồi trên bệ đá bên ngưỡng cửa, vừa ăn bánh táo vừa nói, “Phụ vương, mẫu phi sẽ không để ý đến huynh.”
“Tại sao?”
Cậu bé có nhũ danh Bình nhi, đại danh Ninh Húc mặt đầy hoang mang.
Còn cô bé có nhũ danh Ninh nhi, đại danh Ninh Xu nhướng mày, đắc ý nói:
“Bởi vì phụ vương đang hôn mẫu phi, ca ca ngu ngốc, chuyện này mà cũng không biết.”
“Muội……”
Ninh Húc nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau mới chỉ vào mảnh vụn dính trên mặt Ninh Xu nói, “Muội cả ngày chỉ biết ăn, ăn thành tiểu mập mạp rồi!”
Ninh Xu vừa nghe vậy, nhất thời sắc mặt liền thay đổi:
“Huynh, huynh mới béo, Ninh nhi…… Ninh nhi không mập chút nào!”
“Thế tại sao tháng trước Lưu ma ma mới may cho muội bộ đồ mới, mà tháng này đã không mặc được rồi?”
Ninh Húc dương cằm, hỏi.
“Đó là vì, đó là vì……”
Mặt Ninh Xu đỏ bừng, “Mẫu phi nói Ninh nhi nhanh lên, không mặc được cũng là bình thường!”
“Không phải đâu! Hôm qua huynh mới so vóc dáng với muội, chiều cao của muội vẫn thế, muội mập lên!”
Tiểu nha đầu sợ nhất là người khác nói bé béo, lúc này hhai mắt lập tức đỏ hoe, chun mũi, lúc Ninh Húc còn đang làm mặt quỷ “Lêu lêu lêu”, chuẩn bị nói gì đó thì một giọng nói quen thuộc truyền đến:
“Ninh Húc.”
Ninh Húc lập tức thu lại biểu cảm, thành thật đứng tại chỗ, nhìn về phía thân hình cao lớn từ trong phòng đi ra, ấp a ấp úng nói:
“Phụ vương……”
“Phụ vương, ca ca bắt nạt con!”
Ninh Xu tìm được chỗ dựa, lập tức nhăn mũi khóc lóc kể lể.
Ninh Hàn nhìn về phía Ninh Húc, lạnh nhạt hỏi:
“Vừa mới nói gì đó?”
Ninh húc sợ nhất là lúc mặt phụ vương bé vô cảm, vội vàng thú nhận:
“Con, con nói Ninh nhi béo, con sai rồi, không nên cười nhạo muội muội.”
“Ừ.”
Ninh Hàn sờ đầu của hắn, lại nhìn về phía Ninh Xu, “Còn giận không?”
Ninh Xu chớp mắt, suy nghĩ một lát mới mềm mại nói:
“Không giận ạ.”
“Lúc nào hai người các con mới có thể ngừng một lát chứ?”
Tiêu Ngữ đi từ trong phòng ra, chỉ chỉ vào cái mũi của hai củ cải nhỏ, “Còn làm loạn nữa thì sẽ không đưa các con theo.”
“—— không được!”
Lần này hai đứa nhỏ trăm miệng một lời:
“Chúng con nhất định sẽ ngoan!”
Thấy thế, rốt cuộc Tiêu Ngữ không nhịn được, bật cười thành tiếng. Ninh Húc, Ninh Xu thấy mẫu thân không giận, một đứa cầm một tay, thân mật hỏi:
“Mẫu phi, chúng ta đi đâu chơi vậy ạ?”
Tiêu Ngữ cầm tay hai đứa nhỏ đi về phía trước, Ninh Hàn đi theo sau, nàng nghe vậy thì quay đầu nhìn Ninh Hàn, rồi nhìn hai đứa nhỏ, cười nói:
“Chúng ta đi biển, có muốn không?”
“Muốn ạ ——!”
Nếu không phải bị Tiêu Ngữ cầm tay, Ninh Húc đã sớm một nhảy cao ba thước, vui vẻ nói:
“Con sẽ đi xem con cua ba càng như trong sách nói!”
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Xu cũng đỏ bừng vì kích động, nghĩ nói:
“Con muốn đi nhặt vỏ sò thật đẹp!”
Cả nhà ra khỏi cửa, bên ngoài cửa, đám người Mộ Vũ, Sầm Phong và Ấu Thanh đã đợi ở xe ngựa từ lâu, thấy họ đi ra, Ấu Thanh liền cười nói:
“Vương gia, Vương phi, đã chuẩn bị xong cả rồi, bây giờ có thể xuất phát.”
Ninh Hàn gật đầu, bế hai đứa nhỏ lên xe ngựa đã được mở rộng, rồi giơ tay đỡ Tiêu Ngữ lên.
Lão quản gia Trần Phúc mỉm cười đứng ở cửa, nhìn xe ngựa chậm rãi chạy, chạy tới ngoại thành.
Đón ánh nắng sớm tươi đẹp, trong xe ngựa thường truyền ra tiếng trẻ con ồn ào
“Đi xem con cua!”
“Đi…… Đi nhặt vỏ sò!”
————————————————————
Toàn văn hoàn.