Mạnh Hòa Thanh nhìn Tô Quân Nhụy. Anh ta không biết bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt với những việc đang diễn ra.
Thám tử mới vừa truyền tin về cho hai người.
Tin tức cấp báo: Thuế Tử Duyệt vẫn còn sống. Nghe qua chưa hẳn là một tin xấu nhưng phần cuối của đoạn tin còn tệ hơn cả tin tử vong của Thuế Tử Duyệt.
Mạnh Hòa Thanh phần nào đoán được kết cục của một cô gái khi rơi vào doanh trại của địch. Nó đã sớm nằm trong dự đoán của anh ta. Tuy nhiên, Thuế Tử Duyệt có thân phận cao quý nên giá trị lợi dụng vẫn còn rất cao. Chính vì vậy, suy nghĩ đó đã bị Mạnh Hòa Thanh phủ quyết ngay lập tức.
Nay thám tử mang tin về càng chứng minh suy đoán của Mạnh Hòa Thanh.
Một quân kỹ xuất hiện trong doanh trại Hồ Quốc.
Người Cẩm Quốc.
Diện mạo, khí chất, thân hình, lai lịch đều y hệt Thuế Tử Duyệt.
Mạnh Hòa Thanh ít nhiều có thể xác định cô gái kia chính là Thuế Tử Duyệt.
Mạnh Hòa Thanh không dám tưởng tượng những chuyện mà Thuế Tử Duyệt đã trải qua. Nàng sẽ làm gì khi rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt như thế? Anh ta thắc mắc Tô Quân Nhụy sẽ làm gì tiếp theo.
Đây chắc hẳn là một cạm bẫy chết người.
Theo Mạnh Hòa Thanh, khả năng xảy ra trường hợp này rất cao.
Việc Thuế Tử Duyệt trở thành quân kỹ quả là một tin chấn động. Tin động trời như vậy lại lọt vào tai của thám tử quá dễ dàng. Bên phía Hồ Quốc cũng chưa từng làm gì để che giấu. Thậm chí, họ càng muốn Tô Quân Nhụy biết tin càng sớm càng tốt, tin tức càng đầy đủ họ càng mừng.
Không cần dùng đầu suy nghĩ cũng biết, nó hoàn toàn là một cái bẫy.
Thế nhưng, thám tử đã tận mắt thấy Thuế Tử Duyệt tại doanh trại Hồ Quốc.
Họ nên làm gì đây? Không cứu, chẳng lẽ để mặc Thuế Tử Duyệt bị đám người Hồ Quốc chà đạp? Còn đi cứu chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới?
Mạnh Hòa Thanh liên tưởng đến hình ảnh cô gái nở nụ cười tươi tắn như gió xuân tháng ba. Trời sinh bản tính anh ta lạnh lùng, bạc bẽo là dạng vô tình điển hình. Một kẻ như anh ta còn không nỡ lòng bỏ mặc Thuế Tử Duyệt, huống chi là Tô Quân Nhụy?
Mạnh Hòa Thanh dám cam đoan Tô Quân Nhụy chắc chắn sẽ đến doanh trại Hồ Quốc để cứu Thuế Tử Duyệt dù đã biết đó là một cái bẫy.
“Ta phải đến doanh trại Hồ Quốc.” Đúng như dự đoán, Tô Quân Nhụy quyết định một cách dứt khoát.
“Là cái bẫy, bây giờ ngươi đi chính là tự chui đầu vào lưới. Huống hồ, cô quân kỹ kia có phải Thuế Tử Duyệt hay không, không ai dám khẳng định.” Miệng Mạnh Hòa Thanh nói rất trôi chảy chí lý nhưng lòng đã thầm chột dạ.
Tô Quân Nhụy nói: “Dựa theo tin tức của thám tử, người đó có khả năng là Duyệt Duyệt, ít ra, có diện mạo giống nàng.”
Mạnh Hòa Thanh nhíu mày hỏi: “Vương gia có ý gì?”
Tô Quân Nhụy nói: “Tin tức có được quá dễ dàng, người bắt Duyệt Duyệt là Mộ Dung Lam. Tuy Mộ Dung Lam đã che giấu tâm tư không đứng đắn với Duyệt Duyệt rất khéo nhưng cô ta không gạt được ta. Ta rất hiểu cô ta nhưng ta không có cách nào để khẳng định. Đương nhiên, cô ta sẽ không để ta dễ dàng tra được tin tức của Duyệt Duyệt. Người trong doanh trại có thực sự là Duyệt Duyệt hay không, Duyệt Duyệt rốt cuộc đang ở đâu… Ta không đoán được.”
Mạnh Hòa Thanh nói: “Nếu đã biết, tại sao ngươi còn muốn chui đầu vào?!”
Hai mắt Tô Quân Nhụy khép hờ, tâm trí ngập tràn hình ảnh trước khi chết của Thuế Tử Duyệt. Cô đáp: “Nhưng ta không biết Duyệt Duyệt đã xảy ra chuyện gì? Không biết làm sao để xác định người đó có phải Duyệt Duyệt hay không? Ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Nếu không đi nhìn tận mắt, làm sao ta có thể yên tâm? Lỡ như…. lỡ như người đó thực sự là Duyệt Duyệt thì sao?”
Mạnh Hòa Thanh lạnh lùng mắng: “Ngu xuẩn!”
Tô Quân Nhụy vẫn nhắm mắt nói: “Đúng là rất ngu. Mạnh Hòa Thanh, ngươi không hiểu được cảm giác bây giờ của ta đâu. Bởi vì ngươi chưa từng yêu ai. Mai này ngươi yêu rồi, khi đó ngươi sẽ thấu hiểu sự ngu xuẩn bây giờ của ta.”
Mạnh Hòa Thanh nhìn Tô Quân Nhụy. Theo bản năng, anh ta muốn phản bác nhưng không tìm ra câu nào thích hợp.
Tin tức đó chính xác là một cạm bẫy chết người. Thậm chí, kẻ chủ mưu đã nói rõ với Tô Quân Nhụy là bẫy đó. Tuy nhiên, kẻ đó rất có lòng tin dù Tô Quân Nhụy biết rõ nhưng cô vẫn sẽ bước vào. Đây là điểm lợi hại của kẻ giăng bẫy.
Bởi vì, Tô Quân Nhụy không dám đánh cược.
“Ta sẽ không để chúng tướng sĩ đi theo ngươi chịu chết.”
Tô Quân Nhụy nói: “Không cần, ta tự đi. Mạnh Hòa Thanh…… nếu ta chết, ta mong ngươi sẽ đi cứu Duyệt Duyệt.”
Mạnh Hòa Thanh không trả lời.
Nếu nhà ngươi thực sự chết vì cứu nàng, nàng còn muốn sống tiếp sao? Dù có sống thì sẽ sống thành cái dạng gì?
Việc cứu Thuế Tử Duyệt là chuyện của Tô Quân Nhụy. Dù biết đó là bẫy cũng chấp nhận chui vào càng là chuyện riêng của Tô Quân Nhụy. Cô càng không có lý do để ép buộc người khác đi theo mình chịu chết. Vì vậy, từ lúc nhận được tin, Tô Quân Nhụy đã quyết định một mình đi đến doanh trại Hồ Quốc. Khi Tô Quân Nhụy ra khỏi lều, Lâm Nham đã đứng ở ngoài chờ cô.
“Vương gia, mạt tướng Lâm Nham, tình nguyện đi theo Vương gia đến doanh trại Hồ Quốc!”
Tô Quân Nhụy nhìn Lâm Nham nói: “Ngươi đã biết rõ hậu quả của chuyến đi?”
Lâm Nham ngẩng đầu, trịnh trọng trả lời: “Chịu ơn của người nguyện nhớ ngàn đời, dù là ơn tri ngộ của Vương gia hay ơn chỉ dạy của Phu nhân đã đủ để Lâm Nham nguyện lấy cái chết đền đáp.”
“Các người tính lẻn vào doanh trại của giặc sao không rủ ta?” Trần Hán cầm song chùy, đứng gần đó lớn tiếng hỏi.
Tô Quân Nhụy quay lại nhìn. Cô vừa định mở miệng đã nghe Trần Hán nói: “Vương gia không cần nhiều lời, lũ chó chết kia dám bắt cóc Phu nhân! Mẹ nó, chắc không muốn sống nữa rồi, hôm nay bổn gia gia phải cho chúng biết lợi hại của đàn ông Cẩm Quốc.”
Mạnh Hòa Thanh từ lều bước ra thấy ba người kia đang đứng bên ngoài liền chế nhạo: “Hừ! Cả đám đã muốn đi chết, vậy mau cút đi! Nếu thực sự bỏ mạng ở đó, đừng mong bọn ta sẽ đến đó nhặt xác dùm các người!”
Tô Quân Nhụy liếc Mạnh Hoè Thanh, sau đó nhìn Lâm Nham và Trần Hán nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái rắm! Mạnh Hòa Thanh mắng: “Ngươi dẫn hai tướng sĩ đắc ý nhất của ta đi. Nếu ngươi hại bọn họ chết chung với ngươi, ta sẽ mặc kệ sự sống chết của Thuế Tử Duyệt! Đến đó xác nhận người kia không phải Thuế Tử Duyệt xong, cả đám phải chuồn ngay! Đừng ngu sảng!”
Tô Quân Nhụy nghiêm túc gật đầu.
Mạnh Hòa Thanh thở dài, bực bội quay lưng đi không nhìn bọn họ lấy một lần.
Tô Quân Nhụy nói với Trần Hán và Lâm Nham: “Đi thôi! Cùng ta đến doanh trại Hồ Quốc dạo chơi!”
Màn đêm buông xuống, ba người thay y phục, ngồi lên ngựa, trực chỉ quân doanh Hồ Quốc mà chạy không ngừng nghỉ.
Đi theo lời thám tử hồi báo, chẳng bao lâu, ba người đã đến gần doanh trại Hồ Quốc.
Lâm Nham núp trong bụi cỏ quan sát doanh trại thì thầm: “Theo tin của thám tử, Phu nhân đang ở trong căn lều đó.”
Tô Quân Nhụy nói: “Chút nữa, sẽ có một tiểu đội đi tuần tra ngang qua đây, chúng ta phải giả làm đám người đó để trà trộn vào.”
Lâm Nham gật gật đầu.
Trước giờ, Trần Hán chỉ giỏi xung phong gϊếŧ giặc, những việc còn lại hắn phối hợp là được.
Một hồi sau, một tiểu đội ra khỏi doanh trại, đi tuần tra về phía bụi cỏ mà đám người Tô Quân Nhụy đang núp.
Ba người nắm bắt đúng thời cơ, âm thầm vặn gãy cổ hết tiểu đội đó. Sau đó họ đổi y phục, giả bộ bị thương chạy về doanh trại.
“Nguy to rồi!” Lâm Nham mặt đầy máu, ôm cánh tay vừa chạy vào vừa kêu cứu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Một tên lính xông lên hỏi.
Lâm Nham suy yếu nói: “Lúc đang tuần tra, tiểu đội bọn ta gặp mai phục! Là người Cẩm Quốc, những người khác đều chết hết, chỉ có ba người bọn ta liều chết chạy về báo tin!”
Tên lính kia nghe xong, mặt mũi đã tái nhợt hốt hoảng, vội vàng nói với tên bên cạnh: “Mau đi báo cho Tướng quân!” Hắn ta quay qua nói với Lâm Nham: “Ba người mau tìm quân y trị thương!”
Ba người vội đỡ nhau đi căn lều của quân y.
Sự kiện tiểu đội tuần tra gặp mai phục đã khiến cả doanh trại Hồ Quốc nổi sóng gió. Thừa dịp hỗn loạn, ba người phóng nhanh đến căn lều giam giữ Thuế Tử Duyệt.
Ba người chưa đến gần căn lều đã nghe thấy tiếng cười ngả ngớn của đám binh sĩ và tiếng khóc tuyệt vọng của một cô gái.
“Lũ súc sinh thả ta ra, thả ta ra! Ưm ưm ưm….” Là giọng của Thuế Tử Duyệt.
Trần Hán mắng: “Lũ súc sinh, bổn gia gia làm thịt các ngươi!”
Lâm Nham bốc lửa giận. Hắn không dám nghĩ một người như Thuế Tử Duyệt lại tao ngộ chuyện nhục nhã như thế này.
Tô Quân Nhụy lửa giận công tâm, hai mắt đỏ ngầu, chỉ muốn gϊếŧ sạch lũ người trong căn lều.
Tiếng thét của Thuế Tử Duyệt càng tuyệt vọng bao nhiêu thì tiếng cười của đám đàn ông kia càng đê tiện dâm dật bấy nhiêu.
Tô Quân Nhụy hành động cực nhanh, lặng lẽ không gây tiếng động. Cô phóng ám khí về phía đám binh lính trong lều.
Ám khí được phóng chính xác trực tiếp cắm vào cổ họng của bọn lính.
Tô Quân Nhụy rút nhuyễn kiếm đeo bên hông, lao nhanh vào căn lều. Ngân quang chợt lóe, đám lính chưa kịp kêu la đã bị cắt cổ.
Thuế Tử Duyệt quần áo tả tơi, cả người lấm lem, mở to mắt nhìn Tô Quân Nhụy.
“Quân Nhụy…...” Lệ rơi lã chã, nàng yếu ớt gọi tên Tô Quân Nhụy.
Tô Quân Nhụy lập tức chạy về trước. Cô lấy một tấm chăn che cơ thể Thuế Tử Duyệt lại. Thuế Tử Duyệt suy yếu nằm trên giường, vươn tay về trước. Tô Quân Nhụy tiến lại gần nắm tay Thuế Tử Duyệt.
Đột nhiên!
Tô Quân Nhụy khoá tay Thuế Tử Duyệt ra sau lưng. Thuế Tử Duyệt khẽ la, ngẩng đầu đáng thương nhìn Tô Quân Nhụy: “Quân Nhụy? Đau quá!”
Tô Quân Nhụy lạnh mặt nhìn bàn tay đang bị cô khoá sau lưng của Thuế Tử Duyệt kia. Bàn tay mảnh khảnh không biết từ lúc nào đã cầm một con dao sắc bén.
“Thuế Tử Duyệt đang ở đâu?”
"Thuế Tử Duyệt" ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tô Quân Nhụy: “Quân Nhụy… nàng… sao nàng…”
Tô Quân Nhụy lười nói nhiều với cô ta. Cô hăm dọa: “Ngươi chắc chắn biết nơi ở của Thuế Tử Duyệt, nói mau! Bằng không ta gϊếŧ.”
Trần Hán và Lâm Nham vừa chạy đến đã thấy một màn ấn tượng. Trần Hán nhìn ‘Thuế Tử Duyệt’ đang bị Tô Quân Nhụy khoá tay. Hắn kinh ngạc: “Má ơi! Sao… sao giống quá”
Lâm Nham cũng giật mình.
Cái này mà gọi là giống? Là y như đúc mới đúng?! Hắn không rõ bằng cách nào Tô Quân Nhụy chỉ cần liếc một cái đã nhận ra người này là Thuế Tử Duyệt giả.
Tô Quân Nhụy nhìn chằm chằm "Thuế Tử Duyệt", không bỏ lỡ bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào trên mặt của cô ta dù là thay đổi nhỏ nhất. Cô bỗng mở miệng nói: “Duyệt Duyệt không có ở đây, nơi này không nên ở lâu, chạy!”
Trần Hán chưa kịp phản ứng, Tô Quân Nhụy đã dùng chưởng đánh vào gáy của ‘Thuế Tử Duyệt’, cô ta liền bất tỉnh. Sau đó, Tô Quân Nhụy dùng chăn bọc người cô ta lại rồi ném cho Trần Hán: “Cô ta biết chỗ của Duyệt Duyệt, mang theo cô ta cùng đi!”
Nam nữ thụ thụ bất thân!
Trần Hán rất muốn dùng búa đánh chết ả đàn bà giả mạo này nhưng hắn không thể. Hắn đành vác cô ta trên vai vác.
Đột nhiên, bên ngoài xuất hiện nhiều ánh lửa. Lâm Nham biến sắc, hắn ngạc nhiên: “Chết, có mai phục!”
Quả nhiên là một cái bẫy.