Tô Quân Nhụy gặp ác mộng, cô mơ thấy chuyện lúc nhỏ.
Lúc ấy, Tô Quân Nhụy dễ thương đáng yêu, tuổi còn nhỏ đã rất thông minh. Cô còn là đứa con gái của người em ruột duy nhất của Hoàng Thượng nên cô rất được Hoàng Thượng yêu quý.
Ca ca Tô Quân Trạch là thư đồng của Thái Tử, hằng ngày đều vào cung học tập. Khi Tô Quân Nhụy năm tuổi, cô cũng được phép vào cung theo Thái Tử và Tô Quân Trạch đến Quốc Tử Giám học tập. Tô Quân Nhụy rất bướng bỉnh nhưng do là nữ nên lần nào phạm lỗi cô chỉ bị trách phạt nhẹ. Vì vậy, cô càng ngang bướng hơn. Ngày đó, Tô Quân Nhụy nhận được tin con gái của Thuế thừa tướng sẽ vào cung chơi nên cô đã trốn học ra xem thử.
Tô Quân Nhụy vừa trốn khỏi lớp đã thấy một bé gái mặc một chiếc váy màu xanh nước, đang nắm lấy tay của Thừa tướng phu nhân. Nàng ngơ ngác nhìn cô, dáng vẻ ngốc nghếch.
Bé gái có khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu nhưng cũng rất ngốc nghếch và ngơ ngác. Hoàng cung không hiếm những bé gái xinh đẹp, phải nói là rất nhiều. Tô Quân Nhụy càng được xem là tiểu mỹ nhân hiếm có. Vì thế, bé gái càng trở nên tầm thường, kém cỏi khi đứng chung với Tô Quân Nhụy.
Tô Quân Nhụy thấy bé gái ngơ ngác nhìn mình, cô càng muốn lại gần chọc ghẹo. Cô mỉm cười ngọt ngào, hỏi Thừa tướng phu nhân: “Phu nhân, tiểu muội muội là con gái của người phải không?”
Thừa tướng phu nhân cười nhìn cô: “Đúng vậy, Quân Nhụy”. Bà nói tiếp: “Đây là con gái của ta, tên con bé là Duyệt Duyệt. Hai đứa kết bạn với nhau được không?”
Duyệt Duyệt?
Tô Quân Nhụy nghiêng đầu nhìn Thuế Tử Duyệt. Nàng cũng nhìn cô cười ngây ngô. Gương mặt tròn tròn càng thêm ngu ngơ.
Thật là ngốc!
Khi Tô Quân Nhụy chuẩn bị tuôn ra lời chế giễu, Thuế Tử Duyệt bỗng hộc máu.
Ngụm máu đỏ tươi được phun ra từ cái miệng nho nhỏ của nàng. Nó nhuộm đỏ gần hết cái váy màu xanh nước trên người nàng.
Tô Quân Nhụy sợ hãi, hét to tên của Thuế Tử Duyệt.
“Tiểu ca ca……” Thuế Tử Duyệt nhìn Tô Quân Nhụy. Nàng hộc từng ngụm từng ngụm máu. Nụ cười tươi tắn vẫn còn hiện hữu trên gương mặt trắng như tuyết của nàng.
“Xin lỗi……” Nàng nói.
Tô Quân Nhụy bị doạ gần chết. Cô bước vội, ôm Thuế Tử Duyệt khóc lớn.
“Tiểu ca ca… tại sao nàng… khóc…” Thuế Tử Duyệt tiếp tục hộc máu, nàng dỗ dành cô: “Xin lỗi…… Nàng… nàng… đừng khóc…”
Nước mắt của Tô Quân Nhụy rơi lã chã không ngừng. Cô ôm chặt Thuế Tử Duyệt vào lòng vừa khóc vừa nói: “Nàng đã nói nàng sẽ chờ ta về? Đã nói sẽ chờ ta về? Nàng đã hứa mà……”
“Xin lỗi… Quân Nhụy…”
Tô Quân Nhụy hét to, ngồi bật dậy. Binh lính Thanh quân đứng gác bên ngoài nghe được tiếng hét lớn đã vội vã chạy vào. Hắn nghĩ Tô Quân Nhụy gặp thích khách. Khi hắn chạy vào mới phát hiện bên trong lều chỉ có mình Tô Quân Nhụy, không có ai khác.
“Vương gia?” Tên lính cẩn thận gọi Tô Quân Nhụy.
Hai mắt Tô Quân Nhụy trống rỗng, nước mắt đầm đìa. Cô vẫn còn lạc trong nỗi tuyệt vọng do ác mộng gây ra. Một hồi sau, cô mới lau nước mắt trên mặt, nhìn tên lính, chậm rãi đáp: “Ừ… ta không sao… ngươi lui đi.”
Tên lính tuân lệnh lui xuống.
Tô Quân Nhụy đảo mắt nhìn khắp lều, lau đi vệt mồ hôi lạnh trên trán.
Trái tim cô đập mạnh liên hồi. Bất thình lình, cô thấy bất an vô cớ.
Tại sao lại mơ như vậy?
Duyệt Duyệt… Chẳng lẽ kinh thành xảy ra chuyện? Thư từ tháng này chắc cũng sắp tới?
“Vương gia.” Tên lính bên ngoài thông báo: “Tướng quân có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Vương gia. Mời Vương gia dời bước đến lều của Tướng quân.”
Tô Quân Nhụy lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Đã biết, ngươi báo với Tướng quân, bổn Vương sẽ đến ngay.”
“Tuân lệnh.” Tên lính lập tức chạy đi cấp báo.
Tô Quân Nhụy rời giường thay y phục.
Chắc Mạnh Hòa Thanh đã nghĩ ra cách giải quyết Tiền Đa. Tô Quân Nhụy vừa thay y phục vừa động não suy nghĩ, cố gắng áp chế nỗi bất an trong lòng. Sau đó, cô vội vàng đi đến căn lều của Mạnh Hòa Thanh.
Mạnh Hòa Thanh đang đợi cô trong lều. Trước mặt anh ta là một tấm bản đồ của Mạc Sơn Cốc. Lúc Tô Quân Nhụy bước vào, anh ta đang miệt mài nghiên cứu nó. Dù bị thương nặng, sắc mặt còn tái nhợt nhưng tinh thần của anh ta vẫn thư thái nhàn nhã tựa như đang thưởng thức một bức tranh đẹp.
Khi đến lều của Mạnh Hòa Thanh, Tô Quân Nhụy mới phát hiện anh ta đã thay đổi hết các lính gác bên ngoài. Trong vòng nửa tháng qua, hai người đã tiến hành điều tra các tướng sĩ trong quân, những ai có hiềm nghi đều bị Mạnh Hòa Thanh viện đủ lý do điều đi. Mạnh Hòa Thanh bẩm sinh đã có tính đa nghi nên chân lý ‘thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót’ càng được anh ta áp dụng triệt để. Hiện giờ, những tướng sĩ được giữ lại đều là người đáng tin cậy.
Tô Quân Nhụy bước vào lều, Mạnh Hòa Thanh ngẩng đầu nhìn cô. Sau đó, anh ta rời khỏi bàn, tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, mời cô ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Tô Quân Nhụy nhìn xung quanh, sau đó nhướng mày nhìn Mạnh Hòa Thanh. Anh ta hiểu ý nói: “Đã đổi hết người.” Ngụ ý: những người ở đây đều đáng tin, có thể yên tâm nói chuyện.
Tô Quân Nhụy ngồi xuống nói với Mạnh Hòa Thanh: “Trận chiến vừa rồi ở Mạc Sơn Cốc là do ngươi cố ý?” Miệng hỏi nhưng đầu cô đã có sẵn đáp án.
Quả nhiên, Mạnh Hòa Thanh cười lạnh nhìn Tô Quân Nhụy buông lời tự giễu: “Không nhờ trận đó, chắc ta cũng không dám chắc hắn chính là nội gián.”
Tô Quân Nhụy nhíu mày quát: “Nhà ngươi điên rồi hả? Nếu quân của ta không đến kịp, cái mạng quèn của ngươi cũng khó giữ.”
Mạnh Hòa Thanh nhướng mày, kiêu ngạo nhìn Tô Quân Nhụy. Anh ta cười trả lời: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Nếu ta không lấy mạng ra liều, làm sao bắt được rắn lớn? Huống chi, nếu ta đã dám giăng bẫy, tất nhiên cũng đoán được Vương gia sẽ đến kịp.”
Tô Quân Nhụy hừ lạnh đáp: “Mạnh tướng quân thật quá tự tin.”
Mạnh Hòa Thanh dương dương tự đắc nói: “Vương gia quá khen, Mạnh mỗ tự tin đó giờ.”
Tô Quân Nhụy lười đếm xỉa tên ranh này, cô nói: “Nửa đêm, Mạnh tướng quân mời ta đến đây, chắc đã nghĩ ra cách đối phó với con rắn lớn kia rồi.” Cô nhìn Mạnh Hòa Thanh nói tiếp: “Để ta đoán thử, Mạnh tướng quân suýt mất mạng mới dụ được rắn ra hang, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện gϊếŧ nó, ngược lại sẽ biến nó thành miếng mồi dụ ra con rắn lớn hơn.”
Mạnh Hòa Thanh trào phúng: “Hửm? Vương gia đã biết?”
“Tương kế tựu kế.” Tô Quân Nhụy nói.
Mạnh Hòa Thanh bật cười nói: “Vương gia quả nhiên thông minh.”
Tô Quân Nhụy nói: “Ngươi liều mạng mới xác định được thân phận của Tiền Đa, xác định xong nhưng vẫn giữ im lặng. Sau đó có âm thầm giương cung nhưng lại không bắn. Nếu ngươi không muốn tương kế tựu kế, cần chi phải tốn công làm nhiều việc.”
Mạnh Hòa Thanh cười giễu nhìn Tô Quân Nhụy. Sau đó, anh ta trình bày toàn bộ kế hoạch thật cặn kẽ cho cô nghe.
Tương kế tựu kế, điệu hổ ly sơn.
Mạnh Hòa Thanh xác thực sẽ lợi dụng Tiền Đa một cách triệt để.
Tô Quân Nhụy liếc nhìn Mạnh Hòa Thanh. Đợi khi anh ta nói xong kế hoạch, cô mới lên tiếng: “Thương thế của ngươi chưa lành, việc dẫn dụ Bạch Khê về hướng tây không hợp với ngươi. Ta sẽ đối phó với Bạch Khê, ngươi phụ trách đánh lén doanh trại của Nguyệt Quốc.” Cô sắp xếp như vậy, một là suy xét cho vết thương của Mạnh Hòa Thanh, hai là hạn chế cho Mạnh Hòa Thanh trực tiếp đối mặt với Tiền Đa. Dù Mạnh Hòa Thanh luôn tỏ vẻ rất quyết tuyệt nhưng không ai biết rõ mùi vị bị người thân cận phản bội hơn Tô Quân Nhụy.
Nếu có thể, cô không hy vọng Mạnh Hòa Thanh sẽ đối đầu trực diện với Tiền Đa. Hiển nhiên, Tiền Đa sẽ khó tránh khỏi con đường chết. Dù là Nguyệt Quốc hay Cẩm Quốc, không bên nào sẽ tha chết cho hắn. Mạnh Hòa Thanh rất khó tin tưởng một người. Nếu anh ta đã từng tin cậy Tiền Đa, hiển nhiên tình nghĩa giữa hai người họ không tầm thường. Cô lo lắng đến lúc đó Mạnh Hòa Thanh sẽ không vui nên mới ra tay giúp anh ta tránh mặt Tiền Đa.
Mạnh Hòa Thanh hiểu ý tốt của Tô Quân Nhụy nhưng anh ta từ chối. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt quyết tuyệt nghiêm nghị đầy sát khí nói: “Năm đó chính tay ta đã cứu hắn thì bây giờ ta cũng phải chính tay kết liễu hắn!”
Tô Quân Nhụy không nói cũng không thắc mắc lý do khiến Mạnh Hòa Thanh nghi ngờ Tiền Đa. Tuy Tô Quân Nhụy không ưa dáng vẻ kiêu ngạo của Mạnh Hòa Thanh nhưng cô cũng không muốn rạch vết sẹo của anh ta ra nhìn.
Rạng sáng, Tô Quân Nhụy từ lều của Mạnh Hòa Thanh bước ra. Lòng cô vẫn bất an nhưng vẫn còn một trận đánh ác liệt đang đợi cô phía trước. Cô không thể phân tâm.
Không biết kinh thành đã xảy ra chuyện gì, cô cần gửi một lá thư về nhà.
“Duyệt Duyệt…” Nàng đừng có bề gì.
————————//————————
Thuế Tử Duyệt bị ẵm lên xe ngựa. Mộ Dung Lam ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ hôn mê của nàng, đồng thời nở nụ cười ghê rợn.
“Cô thật ngốc.” Mộ Dung Lam cúi đầu kề sát tai Thuế Tử Duyệt, hạ giọng buông lời châm chọc: “Cô thực sự cho rằng người mà tôi muốn bắt là Triệu Uyển Uyển và Lục Tuyết hay sao?” Ả vừa vuốt tóc Thuế Tử Duyệt vừa mỉm cười nói: “Hahaha… để tôi nói cho cô biết… Thuế Tử Duyệt, từ đầu đến cuối, người mà tôi muốn bắt, luôn là cô…”
Quả thực, Lục Tuyết rất thông minh, từ lúc đầu đã giúp nha hoàn ẩn nấp. Nếu là người thường chắc sẽ không phát hiện nhưng đám hắc y nhân kia thì khác. Bọn chúng đều là sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp của Nguyệt Quốc, am hiểu nhất là truy sát và lẩn trốn. Chẳng lẽ cả đám người không tìm ra chỗ trốn của một nha hoàn tầm thường?
Nếu bọn chúng bắt luôn nha hoàn đó, Mộ Dung Lam biết tìm ai đến thông báo cho Thuế Tử Duyệt? Dựa vào thân thủ của Thuế Tử Duyệt và lệnh giới nghiêm ở kinh thành, nếu Thuế Tử Duyệt không tự mình chui đầu vào lưới thì dù người đến bắt là sư phụ của ả, nhiệm vụ chưa chắc được hoàn thành một cách dễ dàng.
Vì thế, ngay từ đầu Mộ Dung Lam đã hạ lệnh cho đám hắc y nhân cố ý làm ngơ cô nha hoàn đó. Sau đó, ả sai người bắt Triệu Uyển Uyển và Lục Tuyết để làm mồi nhử đồng thời cố ý để lại dấu vết trên đường tẩu thoát. Mục đích dụ Thuế Tử Duyệt ra khỏi kinh thành, đuổi theo đến cầu treo.
Người mà Mộ Dung Lam muốn bắt vốn luôn là Thuế Tử Duyệt. Nếu họ có thể bắt luôn cả Triệu Uyển Uyển và Lục Tuyết thì càng tốt. Còn nếu thất bại, người chịu tổn thất không phải là ả. Ả cần gì phải để ý mấy chuyện linh tinh.
Mộ Dung Lam phấn khởi vô cùng. Ả rất muốn nói cho Thuế Tử Duyệt biết: Lúc trước tôi mời cô đi cùng, cô không chịu. Bây giờ tôi đến đón cô đi, cô có vui không?
Cô nghĩ thử xem, nếu Tô Quân Nhụy biết cô đang ở trong tay tôi, cô ta sẽ thế nào?