Trước mắt hai nàng là một đạo sĩ mặc trường bào đen, rất có khí chất tiên nhân. Đáng tiếc, khí chất đó không được thể hiện xuất sắc qua việc khai đàn làm phép mà ở việc kể chuyện thần thoại.
“Dạo này, mẫu thân vẫn khoẻ chứ? Lâu rồi tôi chưa sang thăm mẫu thân.” Thuế Tử Duyệt lười biếng dựa vào ghế, vừa nghe kể chuyện vừa hỏi Lục Tuyết.
Lục Tuyết đáp: “Mẫu thân vẫn khoẻ. Lúc đầu tôi tính dẫn bà đến đây nghe kể chuyện nhưng vừa đúng lúc hôm nay lại là mùng một nên mẫu thân đi chùa ăn chay ba ngày, cầu phúc cho Quân Nhụy.” Từ khi Tô Quân Nhụy xuất chinh, Vương Phi bắt đầu ăn niệm phật, thành tâm cầu xin cho cô được bình an trở về. Thuế Tử Duyệt cũng ăn chay theo bà.
Thuế Tử Duyệt lập tức quay sang chất vấn Lục Tuyết: “Mẫu thân đi chùa? Tại sao không ai nói cho tôi biết? Tôi cũng muốn đi.”
Lục Tuyết vừa rót trà vừa đáp: “Vốn dĩ muốn nói cho cô biết nhưng mẫu thân ngăn cản. Bà nói đi cầu phúc một người đi được rồi. Cô bận rộn nhiều việc, đầu tháng còn là lúc cửa hiệu kết toán. Làm sao rảnh để đi?”
Thuế Tử Duyệt nói: “Luôn có thời gian đi.”
Lục Tuyết nói: “Cô còn nhiều người phải lo, không kiếm được ba ngày rảnh liên tiếp.”
Thuế Tử Duyệt lặng thing suy nghĩ. Công việc trong tay nàng càng ngày càng nhiều, làm không xuể, đặc biệt là đầu tháng. Dẫu bận rộn nhưng nàng vẫn thường xuyên đi chùa cầu phúc. Chẳng qua nàng không thường ở lại chùa nhiều ngày như Vương Phi.
Lâu ngày không gặp, chủ đề tán gẫu của hai nàng cũng nhiều hơn.
“Đợi hai ngày nữa, mẫu thân về, tôi sẽ đến phủ Bình An Vương thăm hỏi.” Thuế Tử Duyệt nói.
Lục Tuyết tán thành: “Được đó, cô ghé thăm, mẫu thân sẽ vui lắm.”
Thuế Tử Duyệt đề nghị: “Hay là tôi đi chung với tẩu đến chùa đón mẫu thân về.”
Lục Tuyết đáp: “Cô nên đến Vương phủ chờ đi. Mẫu thân sợ cô đi xa nên mới không nói cho cô biết. Rạng sáng, tôi sẽ xuất phát đến chùa. Buổi sáng cô đến phủ, chắc lúc đó tôi vã mẫu thân đã về đến nơi.”
Thuế Tử Duyệt nói: “Cũng được, tôi sẽ đến Vương phủ chờ hai người.”
Câu chuyện kể của đạo sĩ rất hay. Thuế Tử Duyệt và Lục Tuyết nghe vô cùng chăm chú, hai nàng cứ vừa nghe vừa tán gẫu. Sau khi câu chuyện kết thúc, hai nàng đã cùng nhau đến Tiên Mãn Lâu ăn trưa. Chiều tà, cả hai mới tạm biệt nhau ra về.
Hai ngày sau, Thuế Tử Duyệt dậy rất sớm, sau đó cùng Liễu Nhi đến phủ Bình An Vương. Lúc nàng đến Vương phủ, Vương phi vẫn chưa về, Lục Tuyết cũng không ở đó.
“Rạng sáng, Thế tử phi đã xuất phát đến chùa đón Vương phi, đến giờ vẫn chưa về. Vương gia đã lên triều từ sớm cũng vẫn chưa về. Phu nhân có ngại ngồi chờ trong chốc lát?” Quản gia nói.
Thuế Tử Duyệt gật đầu đồng ý ngồi ở đại sảnh chờ. Chẳng bao lâu, một nha hoàn mặt mày mếu máo khóc lóc chạy vào. Nha hoàn tóc tai rối bù, y phục rách rưới, nước mắt đầm đìa, chạy nhanh vào phủ hét lớn: “Nguy rồi! Vương phi và Thế tử phi bị bắt đi rồi.”
Thuế Tử Duyệt đứng bật dậy, chau mày hỏi: “Em vừa nói gì?!”
Nha hoàn biết Vương gia vẫn còn thượng triều, hoàng cung thì ở quá xa. Một nha hoàn nhỏ nhoi không thể tuỳ tiện đi vào. Cô nha hoàn chợt nhớ đến hôm nay Thuế Tử Duyệt sẽ đến Vương phủ thăm hỏi nên cô đã tức tốc chạy về phủ cấp báo. Gặp được Thuế Tử Duyệt, cô nha hoàn liền khóc nói: “Khi Thế tử phi đến chùa đón Vương phi, bỗng có một đám hắc y nhân xuất hiện bắt hai người đi. Thế tử phi đã nhanh trí giúp em lẩn trốn nên em mới có thể chạy về đây cầu cứu! Phu nhân! Chúng ta phải làm sao đây? Phu nhân nhất định phải cứu Vương phi và Thế tử phi!”
Thuế Tử Duyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn cô nha hoàn đang khóc lóc sướt mướt. Nàng hỏi: “Mọi người bị bắt ở đâu? Đám hắc y nhân tổng cộng có bao nhiêu người? Em còn nhớ hướng đi của họ không?”
Cô nha hoàn vội vàng thuật lại. Thuế Tử Duyệt nghe xong đã lệnh cho quản gia triệu tập thị vệ trong phủ lập tức đi cứu viện.
“Phu nhân! Để nô tài đi chung với phu nhân!” Quản gia thấy Thuế Tử Duyệt lên ngựa nên vội vàng chạy theo.
Thuế Tử Duyệt nghiêm nghị nói: “Chú hãy ở lại đây và phái người đến hoàng cung mời Vương gia trở về cũng như bẩm báo mọi chuyện cho Vương gia biết. Dù tôi có thể về được hay không, tôi cũng sẽ cho người để lại ký hiệu ven đường để mọi người biết hướng mà đuổi theo!”
Quản gia đáp: “Dạ!”
Thuế Tử Duyệt thấy thị vệ đã triệu tập đông đủ, nàng lập tức xuất phát cùng với cô nha hoàn. Dựa theo sự chỉ đường của nha hoàn, cả đoàn người cấp tốc đuổi theo đám hắc y nhân.
Ngựa của Thuế Tử Duyệt chạy nhanh như bay, vó ngựa đi đến đâu thì cát bụi bay mịt mì đến đó. Nàng mặc kệ. Chẳng bao lâu, đoàn người đã đến nơi Vương phi và Lục Tuyết bị bắt đi.
“Chính là nơi này! Vương phi và Thế tử phi đã bị đám hắc y nhân bắt ở đây.” Nha hoàn ngồi trên lưng ngựa hét to.
Thuế Tử Duyệt nhảy xuống ngựa, cẩn thận quan sát dấu chân ngựa trên đất.
“Vương phi bị bắt đi hướng nào?” Thuế Tử Duyệt ngồi xổm xuống, vừa nhìn mặt đất vừa hỏi.
Nha hoàn vội đáp: “Hướng bắc.”
Thuế Tử Duyệt lạnh mặt. Nàng đứng dậy nói với đám thị vệ: “Ngựa của đám người bắt cóc Vương phi và Thế tử phi không phải là ngựa của Cẩm Quốc. Dựa theo vết hằn của vó ngựa trên đất, tôi suy đoán chúng không thuộc về giống ngựa phổ biến ở nước ta, mà thuộc về giống ngựa ở Hồ Quốc.”
“Hồ Quốc?!” Đám thị vệ kinh hãi hỏi như muốn nghe lời xác nhận: “Chẳng lẽ Vương phi và Thế tử phi bị người Hồ Quốc bắt đi?”
Thuế Tử Duyệt lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, có khi còn là đám người trong quân đội Hồ Quốc.”
Lời vừa thốt ra, cả đám càng thêm kinh ngạc.
Người trong quân đội Hồ Quốc.
Chiến tranh đã nổ ra nên toàn bộ thành trấn khắp Cẩm Quốc đều bước vào tình trạng giới nghiêm. Vậy quân nhân Hồ Quốc trà trộn vào Cẩm Quốc bằng cách nào? Bắt cóc Vương phi và Thế tử phi với mục đích gì? Chẳng lẽ chúng muốn uy hiếp Thuế tướng quân và Vương gia?
Thuế Tử Duyệt không còn tâm trí giải thích nhiều với đám thị vệ. Nàng lập tức ra lệnh cho một thị vệ dẫn nha hoàn về phủ. Nàng nói với cô nha hoàn: “Nơi này nguy hiểm bủa vây, chúng tôi không bảo vệ được em, em nên về phủ trước đi.”
Cô nha hoàn biết mình đi theo chỉ gây thêm phiền tức. Dù cô bé rất lo lắng cho chủ nhân nhưng cũng đành đáp: “Phu nhân! Người phải bảo trọng!”
Thuế Tử Duyệt gật đầu. Sau đó nàng nhanh chóng lên ngựa nói với thị vệ: “Nhắm hướng bắc, đuổi theo!”
Đám thị vệ lập tức theo Thuế Tử Duyệt chạy về hướng bắc. Dù có nguy hiểm, bọn họ cũng không thể để Vương phi và Thế tử phi lọt vào tay Hồ Quốc.
Thuế Tử Duyệt sốt ruột vô cùng, liều mạng phi ngựa về trước. Nàng từng nói với Quân Nhụy: sở dĩ nàng chọn ở lại kinh thành là để chăm lo cho người thân của hai nàng. Nếu bây giờ nàng để cho quân nhân Hồ Quốc bắt mẫu thân và Lục Tuyết đi. Thử hỏi đến khi hai nàng trùng phùng, nàng làm sao còn mặt mũi nhìn Quân Nhụy?
Nàng nhất định phải cứu được mẫu thân và Lục Tuyết!
Đám thị vệ theo sát Thuế Tử Duyệt. Xưa nay bọn họ chỉ biết phu nhân giỏi võ nghệ, hôm nay lại có dịp được mở rộng tầm mắt. Kỹ thuật cưỡi ngựa của phu nhân rất tốt. Đám đàn ông bọn họ phải dùng toàn lực mới đuổi kịp nàng.
Thuế Tử Duyệt dẫn đầu xông về trước. Nàng vừa chạy nhanh vừa quan sát địa hình xung quanh nhằm phán đoán lộ tuyến tháo chạy của đám hắc y nhân.
Trời không phụ người có lòng! Khi họ chạy đến một câu cầu treo đã bắt gặp bóng dáng của đám hắc y.
Cầu treo lắc lư nên ngựa không thể chạy nhanh qua được. Cây cầu treo là con đường duy nhất bắc qua vực thẳm. Nếu không muốn qua cầu, lữ khách phải trèo đèo lội suối mới qua được, vô cùng tốn công và tốn thời gian. Chính vì vậy, đám hắc y bắt buộc phải thả chậm tốc độ để qua cầu. Nó cũng gián tiếp giúp đoàn người Thuế Tử Duyệt đuổi kịp.
Thuế Tử Duyệt ngồi trên lưng ngựa, tay cầm nỏ, nhắm thẳng vào tên hắc y đang bắt giữ Lục Tuyết.
Hắc y chưa kịp kêu la đã trúng một tên của Thuế Tử Duyệt. Hắn ngã từ trên ngựa xuống. Con ngựa nhảy cẩn lên, hí vang trời vì giật mình.
Số hắc y nhân còn lại lập tức quay người nhìn về phía sau. Thuế Tử Duyệt vội nhảy xuống ngựa, rút nhanh cây nhuyễn kiếm bên hông. Nàng vận khinh công, chân đạp lưng ngựa lấy thế nhảy xa về trước, nhảy mấy lần đã bay đến vị trí của Lục Tuyết. Nàng nhanh chóng ổn định con ngựa, sau đó dùng nhuyễn kiếm cắt đứt dây thừng đang trói Lục Tuyết.
“Cẩn thận!” Lục Tuyết giải thoát cơ thể khỏi dây thừng. Nàng ta dùng tay cởi bỏ sợi dây, miệng bỗng hét to.
Thuế Tử Duyệt quay nhanh lại. Một hắc y nhân đang cầm kiếm lao thẳng về phía nàng.
“Giữ vững ngựa!” Thuế Tử Duyệt chợt nhớ Lục Tuyết không thành thạo việc cưỡi ngựa, dù trước đó nàng ta có học nhưng vẫn không tiến bộ. Nàng lập tức nhảy lên ngựa, lao nhanh về tên hắc y. Nàng vận nội lực đánh tên đó vô tình làm cho thanh nhuyễn kiếm trên tay phát ra một thứ ánh sáng chói mắt.
“Keng!” Tiếng đao kiếm chạm mạnh vào nhau. Thanh kiếm của Thuế Tử Duyệt và kiếm của hắc y nhân bắt đầu giằng co.
“Bắt cô ta lại! Cô ta là Tiêu Dao Vương phi!” Một tên hắc y nhìn Thuế Tử Duyệt rồi hô to. Mấy tên còn lại nhanh chóng chạy về phía nàng.
Thuế Tử Duyệt xoay người trên không né một đòn kiếm đang đâm tới. Sau đó, nàng vung chân đá mạnh vào đầu một tên hắc y khiến hắn ngã ngựa.
Đám thị vệ gia nhập vòng chiến. Thuế Tử Duyệt đâm chết tên hắc y đang bắt giữ Vương phi, sau đó nàng phi thân lên ngựa bảo vệ Vương phi.
Lục Tuyết ngồi trên ngựa, tập trung né tránh đao kiếm. Nàng ta không biết võ, có lẽ do may mắn hoặc do bản chất thông minh hoặc do bọn hắc y tập trung đối phó Thuế Tử Duyệt nên nàng ta không gặo nguy hiểm.
Thoáng chốc, đám thị vệ đã cứu được Lục Tuyết, kéo nàng ta ra sau lưng.
“Cứu Vương phi!” Lục Tuyết hét.
Đám thị vệ lập tức xông lên, hiện trường chợt hỗn loạn.
Sau một hồi giao đấu với đám hắc y nhân, Thuế Tử Duyệt phát hiện võ công của chúng rất giỏi, giỏi hơn đám người mà từng đụng độ trước kia rất nhiều.
Nàng thầm kinh ngạc và lo lắng. Nàng lo bản thân không địch nổi đám hắc y, không đủ sức cứu Vương phi và Lục Tuyết. Có khi còn nguy hại đến tính mạng của tất cả mọi người.