Sau khi hai cha con Mộ Dung Tấn lên xe ngựa, mấy nhân sĩ giang hồ hộ tống cũng lên theo. Xe ngựa cứ thế mà phi như bay về phía trước.
Trong xe, Mộ Dung Tấn vẫn còn uất giận nên cũng lười nói chuyện. Mộ Dung Lam thì trầm mặc ngồi im. Xe ngựa chạy quá nhanh nên rất xóc nảy, Mộ Dung Tấn sợ bị phát hiện nên dọc đường không dám nhìn ra ngoài. Đi được một hồi lâu xe ngựa chạy càng xóc, Mộ Dung Tấn thấy kỳ lạ nên hắn mở miệng hỏi Mộ Dung Lam: "Xe ngựa đang đi đâu?"
Mộ Dung Lam nhìn hắn cười: "Tất nhiên là đi đến nơi an toàn nhất."
Mộ Dung Lam cười quá rạng rỡ, rạng rỡ đến mức làm cho Mộ Dung Tấn thấy sợ, hắn liền vén màn nhìn ra ngoài, xe ngựa đã ra khỏi kinh thành, hiện đang chạy nhanh trên một con đường nhỏ hoang vu. Hắn cẩn thận nhìn cảnh vật hai bên chợt thấy có điểm quen thuộc nhưng không nhớ đây là nơi nào.
Mộ Dung Lam thấy dáng vẻ cẩn thận quan sát của Mộ Dung Tấn, nàng ta cười nói: "Phụ thân đừng hoảng loạn, người cũng biết chỗ đó, đến đó rồi người sẽ nhớ thôi."
Mộ Dung Tấn lập tức quay lại nhìn đứa con gái của hắn, bất an vô cùng.
Mộ Dung Tấn rất chướng mắt Mộ Dung Lam ngay từ khi nàng ta còn nhỏ. Tuy nàng ta xinh đẹp nhưng tính nết lại giống người mẹ quá cố, không biết làm hắn vui. Hơn nữa Mộ Dung Tấn có tướng mạo khôi ngô, nhan sắc của đám thê thiếp trong phủ cũng không tệ nên mấy đứa nhỏ trong phủ Mộ Dung đứa nào cũng xinh đẹp, không chỉ riêng Mộ Dung Lam. Chính vì thế, ngay từ nhỏ Mộ Dung Lam không được hắn yêu thích. Nhưng sau này thì khác, Mộ Dung Lam càng lớn dung mạo càng diễm lệ, đặc biệt sau một đợt bệnh nặng thì tính cách nàng ta cũng thay đổi rõ rệt, làm việc hay nói năng đều khiến hắn vừa lòng. Từ đó, Mộ Dung Tấn mới dần dần coi trọng đứa con gái này.
Hơn nữa, phải nói là nhờ có Mộ Dung Lam mà Mộ Dung Tấn làm thành công rất nhiều việc.
Sắc đẹp, xưa nay đều là thứ mà nam nhân không thể kháng cự.
Mấy năm gần đây, Mộ Dung Tấn nhận ra Mộ Dung Lam dần khác thường. Hắn phát hiện bản thân hắn càng ngày càng không hiểu hành động của đứa con này, thủ đoạn của nó ngày càng tàn nhẫn hơn ngay cả hắn cũng bị dọa sợ, mối quan hệ giao tế cũng rộng hơn. Quan trọng nhất là, Mộ Dung Lam vẫn luôn rất nghe lời, hắn nói gì nghe nấy, làm việc cũng không có sai sót. Dù sao cũng là con gái ruột nên hắn không quá để ý sự khác thường của Mộ Dung Lam.
Thế nhưng hôm nay...khi hai cha con cùng ngồi trên chiếc xe ngựa này, Mộ Dung Tấn dần cảm nhận được sự nguy hiểm đang lớn dần. Nó khiến hắn không thể không đề phòng đứa con gái ruột của hắn.
Xe ngựa dừng lại. Mộ Dung Tấn vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích.
Mộ Dung Lam ngẩng mặt lên, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người rồi nhìn Mộ Dung Tấn nói: "Phụ thân, xuống xe đi, tới nơi an toàn nhất rồi."
Vì sợ hãi nên trong nhất thời Mộ Dung Tấn không muốn xuống xe. Thế nhưng, không phải chuyện gì hắn muốn thì người khác cũng sẽ nghe theo. Màn che của xe ngựa bị vén lên, đám nhân sĩ giang hồ bỗng nhiên thay đổi thái độ, hung hăng lôi hắn xuống thay cho thái độ tôn kính lúc ban đầu.
"Hỗn láo!" Mộ Dung Tấn chưa từng bị ai đối xử thô lỗ như thế nên khi bị kéo xuống xe ngựa hắn đã buột miệng mắng người: "Đám nô tài các ngươi, ăn phải gan hùm mật gấu rồi phải không!" Thế nhưng sau khi đã đứng vững trên đất, hắn lại không thốt ra lời nào, vì đúng như Mộ Dung Lam đã nói «nơi an toàn nhất» thật sự rất quen thuộc! Dù hơn mười mấy năm qua hắn chưa từng về đây nhưng hắn chỉ cần ‘liếc sơ một chút đã nhận ra’.
Mộ Dung Tấn hoảng hốt quay lại nhìn về phía xe ngựa, Mộ Dung Lam đang chậm rãi bước xuống.
Dù cho hoàn cảnh có chật vật đến đâu chăng nữa, tóc có rối hay xiêm y có xộc xệch thì Mộ Dung Lam vẫn tuyệt đẹp khiến người khác say mê đến nghẹt thở.
Nàng ta đứng thẳng lưng nhìn Mộ Dung Tấn tiếp tục nở nụ cười sáng lạn: "Phụ thân, người thấy đó, nữ nhi đã nói rồi, chỉ cần đến nơi thì người chắc chắn sẽ nhớ."
Mộ Dung Tấn hoảng hốt không nói thành lời, hắn vừa nhìn vừa chỉ vào mặt Mộ Dung Lam. "Ngươi ngươi ngươi..." lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Ngươi..ngươi biết..không thể nào! Lúc đó ngươi..ngươi.."
Nhà tranh cũ nát, gạch đá ngổn ngang, cây cối xác xơ.
Mộ Dung Tấn rất quen thuộc nơi này, bởi vì đây cũng là nơi năm xưa hắn đã gϊếŧ chết mẹ ruột của Mộ Dung Lam.
Mộ Dung Lam tươi cười đi từng bước từng bước lại gần Mộ Dung Tấn, hoàn toàn phớt lờ vẻ kinh ngạc và sợ hãi của hắn. Nàng cười nói: "Phụ thân, người không thấy nơi này là nơi an toàn nhất sao? Mẹ của ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi đến, đã đợi người mười bảy năm..."
Mộ Dung Tấn lảo đảo xoay người muốn trốn lại bị đám nhân sĩ giang hồ phía sau bắt lại.
Mộ Dung Tấn sợ hãi thét lên: "Buông ta ra! Ngươi! Ngươi là đứa con hư! Làm...làm sao ngươi biết được?"
Mộ Dung Lam cười đáp: "Làm sao ta biết được? Đương nhiên là vì lúc đó ta cũng có mặt ở đây chứng kiến mọi việc, sao vậy? Phụ thân đã quên rồi sao?"
Mộ Dung Tấn thét lên: "Không thể nào! Lúc ấy ngươi còn chưa biết chuyện! Ngươi..." Một đứa nhỏ mới năm tuổi, làm sao biết được gϊếŧ người là gì? Nếu lúc đó Mộ Dung Lam lớn hơn chút nữa, đời nào Mộ Dung Tấn chịu tha cho nàng ta một mạng?
Mộ Dung Lam cười nhạo: "Đương nhiên là ta phải cố tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu không, phụ thân, ngươi sẽ để ta sống đến bây giờ sao?"
Mộ Dung Tấn kinh hãi.
"Ngươi diễn với ta?"
Mộ Dung Lam bật cười lớn: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ta phải khóc lóc van xin ngươi tha cho mẫu thân?" Nàng ta đến gần Mộ Dung Tấn sau đó tát một cái thật mạnh vào mặt hắn. Mộ Dung Tấn ngơ ngác!
Mộ Dung Lam oán hận nhìn Mộ Dung Tấn, nàng ta giận dữ nói: "Chắc phụ thân đã quên mất rồi! Lúc ngươi hai bàn tay trắng cái gì cũng không có, là ai đi theo ngươi vất vả ngược xuôi? Cái tên đã nói mãi mãi sẽ không phụ lòng mẹ ta là ai!? Kết quả thì sao? Sau khi ngươi phát đạt, ngươi đã viện cớ ba năm rồi mà mẹ ta vẫn không sinh được con trai để cưới hết người này đến người khác! Ngươi có nghĩ cho mẹ ta một chút nào không!?" Nàng ta vừa dứt lời lại tát thêm một cái thật đau vào mặt Mộ Dung Tấn.
"Ngươi đã phụ lòng mẹ của ta! Mẹ ta cũng đã chấp nhận, bà ấy chỉ muốn ở trong viện sống hết quãng đời còn lại! Nhưng tại sao ngươi vẫn không chịu buông tha cho bà ấy?! Bà ấy chưa hề trách ngươi một lời nào! Nhưng ngươi lại không chịu tha cho bà ấy một mạng!" Mộ Dung Lam nói đến đây đột nhiên cảm thấy bản thân không muốn nói thêm một lời nào nữa. Nàng ta đứng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Dung Tấn sau đó lấy tay chạm lên ngực của hắn, một đường lướt xuống, lướt đến bụng thì dừng lại rồi cẩn thận đo đạc nơi đó.
Mộ Dung Tấn kinh hãi, toàn thân đều run rẩy.
"Phụ thân." Mộ Dung Lam khẽ cười nói: ‘Ngươi sợ cái gì chứ? Đừng sợ..." Nàng ta nói xong, ngón tay cũng dừng lại tại một vị trí trên bụng của Mộ Dung Tấn sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: "Chỗ này, chính là chỗ mà ngươi đã đâm mẹ ta, ngươi còn nhớ không?"
Từ trong ngực, Mộ Dung Lam lấy ra một cây dao nhỏ. Nó giống y như cây dao mà Mộ Dung Tấn đã đâm mẹ của nàng ta năm đó.
Mộ Dung Tấn hoảng sợ mở to mắt, tai vẫn nghe Mộ Dung Lam nói: "Ban đầu ta còn muốn cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi còn chút nhân tính, ta sẽ tha cho ngươi...thế mà ngươi nhìn đi, đã nhiều năm trôi qua, dù ngươi đã cưới thêm nhiều phu nhân tiểu thiếp, sinh thêm nhiều con trai con gái nhưng thứ mà ngươi yêu nhất cũng chỉ có bản thân ngươi mà thôi!"
Mộ Dung Tấn mắng: "Súc sinh! Ta là cha của ngươi đó! Ngươi muốn gϊếŧ cả cha ngươi luôn hay sao!?"
Mộ Dung Lam cười ác độc đáp: "Cha?! Ha ha ha ha! Khi ngươi dâng ta cho Tam hoàng tử, lúc đó ngươi có nghĩ tới ngươi là cha của ta hay không? Khi ngươi ép ta quyến rũ Tô Quân Nhụy, lúc đó ngươi có nhớ ngươi là cha của ta hay không?! Khi ngươi ép ta ăn ở với Ngũ hoàng tử! Lúc đó ngươi có nhớ ngươi là cha của ta hay không!!!!"
Mộ Dung Tấn muốn phản bác nhưng hắn lại cứng họng, không nói nên lời.
"Cha...cuối cùng ngươi cũng đã nhớ ra ngươi là cha của ta, ngươi đã nhớ lại rồi! Nhưng không sao, ta không trách ngươi." Vừa dứt lời, Mộ Dung Lam liền cầm dao đâm thẳng vào bụng của Mộ Dung Tấn, đâm vào vị trí đã đo đạc trước đó, đâm rất chính xác, không sai một ly. Nàng ta cười: "Cha...đừng sợ, chỉ ba nhát thôi! Lúc ấy ngươi đã đâm mẹ ta ba nhát, từng độ sâu từng vị trí của mỗi nhát đâm, ta đều nhớ rất rõ. Hôm nay ta cũng sẽ đâm ngươi ba nhát giống y như thế, nếu sau ba nhát cha còn sống...ta sẽ tha cho ngươi, được không?"
"Ngươi! Ngươi!" Tiếng mắng chửi giận dữ của Mộ Dung Tấn dần chuyển thành tiếng thét hoảng sợ chói tai. Mộ Dung Lam chậm rãi thong thả đâm từng nhát từng nhát vào bụng hắn.
Mộ Dung Tấn giãy giụa thét lên muốn tránh thoát nhưng đã bị hai tên cao thủ giữ lại, không tránh được.
"Đừng lộn xộn!" Mộ Dung Lam hơi buồn rầu ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tấn, nàng ta nói: "Ta sẽ đâm lệch, lực không đủ, vậy thì làm sao bây giờ..." Nàng ta chậm rãi đâm vào sau đó nhanh chóng rút ra. Máu tươi từ bụng của Mộ Dung Tấn trào ra ngoài. Máu dính đầy tay Mộ Dung Lam, làm đỏ hết cả bàn tay trắng nõn. Tiếng thét thất thanh khiến nàng ta chau mày không vui: "Đừng ồn! Năm đó mẹ ta đâu có thét to như ngươi."
Nhát thứ hai.
"Ngươi yên tâm, chờ sau khi ngươi chết đi, ngươi sẽ gặp được mẹ ta, bà ấy ở hoàng tuyền chờ ngươi lâu lắm rồi, chắc đã chờ đến sốt ruột..."
Nhát thứ ba.
Mộ Dung Tấn cứ trơ mắt nhìn Mộ Dung Lam thong thả cầm dao đâm vào bụng mình, hắn thét lên nhưng không có sức phản kháng.
Mộ Dung Lam rút con dao ra nhìn Mộ Dung Tấn nằm trên đất sau đó nàng ta điều chỉnh tư thế nằm của hắn sao cho giống với tư thế nằm của mẹ nàng ta, lau khô con dao, đặt nó vào vị trí mà năm xưa Mộ Dung Tấn đã ném xuống. Tất cả đều làm giống như mười bảy năm trước.
Là xong tất cả, Mộ Dung Lam nhìn Mộ Dung Tấn đang nằm trên đất rồi bật cười "Ha ha ha."
Đột nhiên, nàng ta nhớ đến Thuế Tử Duyệt, sau đó cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Một đôi tay đã nhuốm đầy máu, nhìn đôi tay, Mộ Dung Lam lại nhớ đến nụ cười của Thuế Tử Duyệt.
Nụ cười dịu dàng, mùi hương thoang thoảng, xiêm y sạch sẽ...
Đột nhiên, nàng ta thấy vô cùng oán hận Thuế Tử Duyệt, oán hận Tô Quân Nhụy. Oán hận Thuế Tử Duyệt là vì người mà nàng thích lại là Tô Quân Nhụy. Còn oán hận Tô Quân Nhụy là vì loại người như cô mà lại có được Thuế Tử Duyệt.
Một người vừa ham chơi vừa phong lưu như Tô Quân Nhụy, có điểm nào đáng để Thuế Tử Duyệt yêu thích!? Có ưu điểm nào đáng giá!
Rồi nàng ta lại oán hận chính mình.
Còn bản thân nàng ta có điểm nào xứng với Thuế Tử Duyệt?
"Mộ Dung cô nương..." Một hắc y nhân nói: "Chủ thượng của bọn ta đang chờ cô nương, nếu cô nương đã làm xong việc cần làm cũng đến lúc theo bọn ta trở về."
Mộ Dung Lam ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: "Các ngươi sợ cái gì chứ, chẳng lẽ sợ ta bỏ chạy?"