Đám Ngự lâm quân thấy Tô Mặc Ưu liền đưa mắt liếc nhìn nhau sau đó cung kính chào: "Chúng thần bái kiến Thập lục hoàng tử."
Tô Mặc Ưu mặt lạnh phát hiện thái độ của đám Ngự lâm quân có gì đó không đúng, hắn nhăn mày nhưng không làm gì thêm.
Hắn đảo mắt sơ qua đám Ngự lâm quân nhìn thấy Tô Quân Nhụy và Thái tử liền vênh váo tự đắc nói: "Ngươi, còn ngươi nữa, theo ta lại đây!"
Phần lớn Ngự lâm quân đều là người của Tam hoàng tử, mặt ngoài thì tỏ vẻ tôn kính nhưng vốn không xem ra gì Tô Mặc Ưu. Bọn họ thấy Tô Mặc Ưu không nói lý do đã muốn điều người đi nên không đồng ý làm theo.
Hai bên giằng co một hồi, Tô Mặc Ưu không chịu được sự vô lý của đám Ngự lâm quân liền nổi giận trừng mắt quát: "Tức cười! Đám cẩu nô tài các người có thân phận gì? Còn ta có thân phận gì? Bây giờ phụ hoàng chỉ mới đổ bệnh mà các ngươi đã dám cãi lệnh ta! Muốn sao đây, ta đường đường là Thập lục hoàng tử chẳng lẽ thân phần còn thấp hơn các ngươi? Thái độ của các ngươi là sao, muốn tạo phản?! Tránh ra cho ta, ta phải đích thân tìm Tam ca hỏi thăm hắn một chút! Xem hắn rắp tâm ra sao! Có phải hắn muốn gϊếŧ hết các huynh đệ mới thấy vừa lòng an tâm!"
Tiếng của Tô Mặc Ưu rất vang, đám Ngự lâm quân bị réo tên sợ hãi đến mất mật liền quỳ xuống. Bọn họ mới vừa được Tam hoàng tử điều đến, tuy một lòng trung thành với Tam hoàng tử nhưng người trước mặt họ dù sao cũng là Thập lục hoàng tử. Vả lại tâm tư của Tam hoàng tử ra sao bọn họ còn chưa biết, cộng thêm hiện giờ cũng là thời kỳ nhạy cảm không nên đối chọi với Thập lục hoàng tử. Huống chi Thập lục hoàng tử cũng không yêu cầu việc gì quá đáng, hắn chỉ muốn dẫn hai người theo hầu thôi, không phải việc gì lớn. Cùng lắm thì phái người đi báo cho thống lĩnh biết một tiếng là được.
Tiểu binh dẫn đầu nghĩ xong liền nói: "Là thuộc hạ quá phận."
Tô Mặc Ưu lạnh lùng đá vào chân Tô Quân Nhụy một cái, nói: "Cẩu nô tài! Còn không mau đi, đứng như trời trồng ở đó làm gì?!"
Tô Quân Nhụy giả bộ sợ hãi cất tiếng "Dạ" rồi cùng Thái tử đi theo.
Ba người đi về trước, dọc đường Tô Mặc Ưu luôn hùng hổ thúc giục Tô Quân Nhụy và Thái tử mau đuổi kịp hắn. Ba người dần rời khỏi tầm mắt của đám Ngự lâm quân đi vòng ra sau điện Thái Hòa.
Ba người đi vừa đến một nơi ẩn nấp, Tô Mặc Ưu liền cười hỏi: "Thái tử ca ca, Quân Nhụy tỷ tỷ, khả năng diễn xuất của ta không tệ đúng không?"
Tô Quân Nhụy đánh vào trán của hắn một cái thật đau, nhỏ giọng mắng: "Đúng là diễn không tệ! Còn mượn cớ đá chân ta, ngươi cố tình! Có phải ngươi đã muốn làm vậy tùe lâu rồi đúng không?"
Tô Mặc Ưu bị Tô Quân Nhụy đánh một cái liền chuyển đề tài. Hắn nhìn xung quanh sau đó nói với hai người: "Thái tử ca ca, Quân Nhụy tỷ tỷ, ta không biết mình có thể kéo dài thêm được bao lâu, hiện giờ Tam ca đã khống chế gần hết Ngự lâm quân của hoàng cung rồi. Dù ta có lấy thân phận hoàng tử thì đám Ngự lâm quân đó cũng luôn đề phòng ta, nếu chúng ta muốn đến điện Thái Hòa phải làm nhanh chút. Bằng không đợi chút nữa đám Ngự lâm quân tìm tới thì coi như xong."
Tô Quân Nhụy đáp: "Nếu ngươi đã biết sao còn đứng đó nhiều lời, còn không mau trèo tường vào!" Dứt lời, cô liền trèo tường vào sân sau của điện Thái Hòa, Thái tử đợi ở bên ngoài trong chốc lát mới nghe cô nhỏ giọng nói: "Bên trong không có ai, mau trèo vào."
Hai người không dám chậm trễ liền trèo tường.
Ba người đang ở mặt sau của điện Thái Hòa, đi về hướng tảm cung của Hoàng Thượng. Tô Mặc Ưu đi đầu, Tô Quân Nhụy và Thái tử đi phía sau giả làm Ngự lâm quân đi theo Thập lục hoàng tử. Ba người cẩn thận từ phía sau đi vòng ra mặt trước.
Không nghĩ đến ngoài cửa tẩm cung cũng có Ngự lâm quân canh gác, ba người không dám hành động lỗ mãng, ngầm thương lượng sau đó Tô Mặc Ưu tiến đến nói với hai tên Ngự lâm quân: "Ta phụng mệnh của Tam ca, dẫn người tới thay ca, các ngươi đi đi!" Hắn nói chậm rãi bình tĩnh, Tô Quân Nhụy và Thái tử cũng đứng phía sau phối hợp nhịp nhàng như một việc thay ca bình thường. Thế nhưng hai tên Ngự lâm quân cũng không phải là dạng dễ dụ, lấy thái độ việc công xử theo phép công nói: "Thẻ bài, khẩu lệnh! Trước giờ luôn là Triệu thống lĩnh đích thân dẫn người đến đổi ca, vì sao hôm nay lại là Thập lục hoàng tử ngài đưa đến?"
Hai tên Ngự lâm quân hiển nhiên là do Tam hoàng tử xếp vào, ứng xử với Tô Mặc Ưu không hề khách sáo và tôn kính, nói chi đến tín nhiệm, lời nói biểu hiện rõ sự nghi ngờ về động cơ của Tô Mặc Ưu, bọn hắn cũng bắt đầu nghi ngờ hai người phía sau. Tô Quân Nhụy thấy thế, không nói nhiều lời lập tức tiến đến đánh ngất hai tên Ngự lâm quân trong chớp nhoáng.
"Thánh Thượng không ổn!" Sau khi đánh xong, Tô Quân Nhụy liền nói.
Thái tử sắc mặt nặng nề lập tức đi theo Tô Quân Nhụy vào tẩm cung, mặc kệ hai tên đang nằm trên đất.
Hoàng Đế đang nằm trên long sàng, bên cạnh có Vương công công hầu hạ. Vương công công nhìn thấy ba người liền cất tiếng: "Ai?! Các người sao lại.." Hắn còn chưa nói hết lời đã thấy rõ mặt ba người tiến vào, lập tức hoảng sợ muốn la to.
Tô Quân Nhụy động tác mau lẹ, xông lên trước vung chân đá thẳng vào bụng của Vương công công, tiếng tri hô của hắn còn chưa ra tới đã biến thành tiếng hét thảm thiết. Đáng tiếc tiếng hét còn chưa ra khỏi miệng bao lâu thì đã bị cô đá thêm một cú lăn ra đất, Tô Mặc Ưu liền vọt tới bịt miệng hắn lại không cho hắn kêu la.
Tô Mặc Ưu không còn thái độ hi hi ha ha thường ngày mà đã biến thành nghiêm túc dữ dằn, hắn nói với tên thái giám: "Nghe đây! Thủ vệ bên ngoài đã bị chúng ta xử lý, nếu ngươi còn dám kêu nửa câu, ta lập tức lấy mạng của ngươi!"
Vương công công không còn đường phản kháng, ngay cả kêu cứu cũng không được, cái mạng nhỏ đã bị người khác nắm trong tay nên liên tục gật đầu, không dám nhúc nhích.
Tô Quân Nhụy xé hai miếng vải, cùng với Tô Mặc Ưu trói Vương công công, nhét vải vào miệng hắn.
Thái tử đã chạy đến bên giường, quan sát Hoàng Thượng.
Vương công công bị trói, Tô Mặc Ưu cầm đao kề cổ hắn khiến hắn sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, Thái tử sốt ruột.
"Phụ hoàng? Phụ hoàng!"
Tô Quân Nhụy thấy thế vội vàng bắt lấy Vương công công, lấy miếng vải trong miệng hắn ra, hung hăng hỏi: "Nói mau! Hoàng Thượng bị gì? Nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ chém đứt một tay của ngươi."
Vương công công bị dọa phát run, lắp bắp nói: ‘Là là là...là Tam hoàng tử và Mộ Dung đại nhân, cho, cho Hoàng Thượng uống thuốc ngủ, cho nên...cho nên Hoàng Thượng mới..mới..hôn mê không tỉnh."
Tô Mặc Ưu nghe xong liền nổi giận, đấm một cái vào mặt Vương công công. Tên thái giám bị đấm vào mặt, cả người đều ngơ ngơ, một lúc sau mới uất nghẹn muốn khóc nhưng tình hình trước mắt dù hắn muốn cũng không dám khóc.
Tô Mặc Ưu đánh xong còn chưa hết giận, vẫn muốn đánh tiếp. Tô Quân Nhụy đầu óc tỉnh táo, sợ hắn đánh chết người nên vội vàng ngăn cản. Cô nhìn Vương công công hỏi: "Vì sao Hoàng Thượng đột nhiên trở bệnh nặng?"
"Là do...do Mộ Dung đại nhân...hắn đem đến một loại...một loại thuốc, hắn nói thuốc đó có thể làm tăng độc tính trong cơ thể của Hoàng Thượng, khiến cho Hoàng Thượng..." Vương công công bị dọa sợ đến mất mật, một câu cũng nói không xong, lắp ba lắp bắp nói một hồi cũng chưa nói rõ ý. Tô Quân Nhụy đang sốt ruột nghe hắn lắp bắp thì càng thêm bực bội, cô liền hỏi hắn: "Hoàng thượng trúng độc là do Hiền Phi nương nương và Ngũ hoàng tử làm?"
Vương công công gật gật đầu.
Tô Quân Nhụy hỏi tiếp: "Hiền phi nương nương có biết độc cũng sẽ lấy mạng của bà ta không?"
Vương công công lắc đầu.
Tô Quân Nhụy thầm rét run trong lòng, nói: "Thật quá sức tưởng tượng, không ngờ Ngũ hoàng tử hắn lại độc ác tàn nhẫn như vậy! Hy sinh cả mẹ ruột chỉ vì ngôi vị hoàng đế."
Tô Mặc Ưu phẫn nộ, mắng: "Súc sinh!"
Vương công công nghe Tô Quân Nhụy và Tô Mặc Ưu tức giận liền bạo gan lên tiếng giải thích với hai người: "Ngũ, Ngũ hoàng tử không biết thuốc đó có độc, cũng không biết độc đó sẽ gϊếŧ chết Hiền Phi nương nương."
Tô Quân Nhụy nhăn mày thốt lên: "Sao lại thế này?" Lời vừa thốt ra, cô nghĩ ngay tới khả năng Ngũ hoàng tử cũng bị gạt.
Quả nhiên, Vương công công run rẩy trả lời: "Độc là do Mộ Dung cô nương cho Ngũ hoàng tử, Mộ Dung cô nương không hề nói cho Ngũ hoàng tử biết độc sẽ làm hại Hiền Phi nương nương."
"Mộ Dung Lam..." Mắt của Tô Quân Nhụy chợt lộ ra sự căm phẫn tột độ.
Nàng ta thật giống y đúc tổ tiên nhà Mộ Dung, vì đạt được mục đích có thể bất chấp thủ đoạn.
Thái tử kêu hồi lâu, Hoàng Thượng mới từ từ tỉnh lại, Thái tử vội vàng lại gần hơn nhẹ gọi: "Phụ hoàng."
Hoàng Thượng cố mở to hai mắt nhìn Thái tử một hồi, mới mở miệng: "Trần nhi.."
"Phụ hoàng! Là nhi thần." Thái tử gấp gáp hỏi thăm: "Phụ hoàng, người thấy thế nào ? Nhi thần đưa người ra ngoài."
Hoàng Thượng bắt lấy bàn tay của Thái tử, chỉ chỉ tay về cột giường rồi nói: "Vặn ra..."
Thái tử chưa hiểu nguyên do nhưng vẫn làm theo. Cột giường vừa xoay một chút liền nghe một tiếng "Răng rắc", một cái kệ sách mở ra, bên trong thế nhưng lại có một mật đạo?!
Tô Quân Nhụy kinh ngạc nhìn mật đạo. Kiếp trước lúc Hoàng Thượng băng hà, cô không có mặt nên cô không biết sự tồn tại của mật đạo. Cô đưa mắt lướt nhìn những người còn lại, Thái tử và Thập lục hoàng tử thậm chí cả Vương công công cả ba đều bất ngờ, không ai biết trong tẩm cung có mật đạo.
Hoàng Thượng gọi tất cả vào mật đạo, không ai dám kháng chỉ. Thái tử vội đỡ Hoàng Thượng bước vào, Tô Quân Nhụy không biết dụng ý của Hoàng Thượng nhưng cô cũng kéo Vương công công theo vào.
Năm người đi một hồi đến cuối mật đạo. Tô Quân Nhụy bước xuống bậc thang cuối cùng, xuất hiện trước mắt cô là một mật thất.
Mật thất rất lớn, chính giữa phòng có đặt một cái bàn vuông. Hoàng Thượng nói Thái tử đỡ hắn ngồi vào bàn.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Thượng mở ra một ngăn kéo dưới bàn lấy ra một cái hộp gỗ. Thái tử nghe theo lời, mở hộp gỗ ra, bên trong có một thánh chỉ. Thái tử mở ra xem nội dung, là chiếu thư truyền ngôi cho hắn. Hoàng Thượng đã chuẩn bị nó từ lâu phòng khi xảy ra bất trắc.