Hai nàng vừa mới về tới lều trại đã nghe một giọng nói quen thuộc: "Quận chúa đại nhân, Quận chúa phu nhân, thật trùng hợp."
Tô Quân Nhụy quay người lại, thấy Mộ Dung Lam và Mộ Dung Vân đang đứng trước lều của hai nàng tươi cười như hoa.
Mộ Dung Lam vẫn một thân sắc đỏ nhiệt liệt như ngày nào. Đúng là mỹ nhân xứng cảnh đẹp.
"Trùng hợp." Tô Quân Nhụy nói: "Không biết đây là trùng hợp hay có người cố ý để nó trùng hợp."
Mộ Dung Lam nhìn Tô Quân Nhụy cười nói: "Quận chúa nghĩ nhiều." Rồi đưa mắt nhìn Thuế Tử Duyệt nói: "Quận chúa phu nhân, lâu ngày không gặp."
Nàng trả lời: "Nhờ phúc của Mộ Dung cô nương, ta sống không tệ."
Mộ Dung Lam hơi sửng sốt, tiếp tục cười. "Quận chúa phu nhân thật là hài hước."
"Nào có" Nàng tiếp lời: "Không lợi hại bằng Mộ Dung cô nương."
Mộ Dung Lam nói thêm: "Ngồi xe ngựa cả quãng đường, chắc Quận chúa và Quận chúa phu nhân cũng mệt mỏi, tiểu nữ không làm phiền hai vị nghỉ ngơi."
Cô lạnh mặt không nói, nàng thì tươi cười nói với Mộ Dung Lam: "Mời Mộ Dung cô nương."
Hai bên tách ra đi về lều trại, Mộ Dung Lam vừa bước vào lều thì nghiêng đầu nhìn lại, bắt gặp Thuế Tử Duyệt bị Tô Quân Nhụy nắm tay dắt vào lều, cặp mắt xinh đẹp của nàng ta chợt chứa đầy sắc lạnh nhưng miệng vẫn tươi cười rung động lòng người, làm Mộ Dung Vân run rẩy cả tâm can.
Nhiều ngày ở chung, Mộ Dung Vân đã phần nào hiểu được người tỷ tỷ này không tốt như vẻ ngoài. Cảm cúc hiện tại của Mộ Dung Vân đối với tỷ tỷ là sợ nhiều hơn thích nhưng lại không thể tránh xa, chỉ có thể theo đuôi nịnh bợ vì chỉ có làm thế Mộ Dung Vân mới đến được nơi đây, biết được nhiều người.
Từ khi Tô Quân Nhụy thấy Mộ Dung Lam thì cả người đều không thoải mái, cô đã nhiều lần cảnh cáo nàng ta đừng lại gần Duyệt Duyệt nhưng nàng ta vẫn cứ khăng khăng sấn tới không chút thay đổi, thử hỏi làm sao cô không giận cho được? Huống chi việc ám sát đêm đó, tuy không đủ chứng cứ chứng minh Mộ Dung Lam làm nhưng cô biết việc ám sát hơn phân nửa có liên quan đến nàng ta.
Suy nghĩ tìm kiếm nguyên nhân nhiều ngày, dù Thuế Tử Duyệt có lù khù cỡ nào cũng phải đoán được chút nguyên do vì sao Quân Nhụy không thoải mái. Nàng vừa vui vừa bất đắc dĩ.
Mỗi lần cô ghen, nàng đều thấy rất vui vẻ nhưng nàng có điểm khó hiểu. Nếu nàng đoán không sai thì bây giờ cô đang ghen, không chỉ là ghen thôi mà còn là ghen với Mộ Dung Lam. Quân Nhụy ăn dấm của Mộ Dung Lam.
Đôi khi nàng nghĩ, Quân Nhụy ghen vì chưa dứt tình với Mộ Dung Lam? Nhưng khi quan sát hành vi mỗi ngày của Quân Nhụy thì suy đoán này không có thành lập. Nếu nó không thể, vậy rốt cuộc Quân Nhụy ghen ở điểm nào?
Quận chúa phu nhân buồn bực cực kỳ, chẳng lẽ ăn dấm của mình và Mộ Dung Lam? Không có khả năng nha...Chỉ cần ngẫm lại quan hệ giữa mình và nàng ta liền thấy đây căn bản là lời nói vô căn cứ, mình hoàn toàn không có một chút cảm tình nào với Mộ Dung Lam, nàng ta tất nhiên cũng không có ấn tượng gì tốt đẹp về mình rồi. Vậy tóm lại Quân Nhụy ghen cái gì?
Cuối cùng nàng quyết định tìm lúc thích hợp nói chuyện này với Quân Nhụy cũng muốn trấn an Quận chúa đại nhân nhà nàng. Tuy nàng thấy nó căn bản không thể nào nhưng nàng vẫn sợ Quân Nhụy để tâm những việc vụn vặt, nàng phải phân tích rõ ràng. Kết quả, nàng chỉ thấy Quân Nhụy nhẹ nhàng thở dài, cái gì cũng không chịu nói, tình huống cũng không cải thiện chút nào.
Nàng cảm thấy Quân Nhụy đã nghĩ quá nhiều, nhưng mà nói sao thì đây cũng biểu hiện cho sự để ý của Quân Nhụy với nàng. Nàng đương nhiên vẫn thấy phấn khích vui vẻ, lòng vui vẻ nhưng vẫn phải lắc lắc đầu.
Hai nàng nghỉ ngơi trong lều cả buổi trưa, lúc tỉnh dậy cũng gần đến giờ cơm tối.
"Quận chúa, phu nhân." Nguyệt Nhi thấy hai nàng đã dậy liền nói: "Lúc nãy Thuế đại nhân có đến nhưng thấy Quận chúa và phu nhân còn ngủ nên không quấy rầy, Thuế đại nhân sai nô tỳ nói với Quận chúa và phu nhân là họ đi quảng trường trước, khi nào Quận chúa và phu nhân dậy thì qua đó."
Nàng mới tỉnh ngủ, đầu còn mơ màng nghe Nguyệt Nhi nói xong chỉ nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy mở to chớp chớp rồi hỏi: "Ca ca?"
Tức thì Quận chúa đại nhân bị vẻ đẹp mơ ngủ của phu nhân làm cho choáng váng, vội vàng mời những người vướng bận ra ngoài sau đó che mũi nói với phu nhân nhà cô: "Nếu vậy thì chúng rửa mặt chải đầu một chút rồi đi ngay."
Nàng mơ mơ màng màng gật gật đầu, cô liền hưng phấn kéo nàng ngồi ở mép giường, tự tay chải đầu cho nàng.
Nàng vốn nghĩ mình và Quân Nhụy dậy hơi trễ nhưng dọc đường đi thấy có rất nhiều nữ quyến cũng đi đến quảng trường giống mình, lúc đó nàng mới nhận ra lúc này vẫn chưa trễ. Nữ tử không khỏe bằng nam tử, ngồi xe ngựa thời gian dài cả người đều rã rời, có lẽ đa số nữ tử đều nghỉ ngơi cả buổi trưa.
Lúc này quảng trường đã có rất nhiều người, Thánh Thượng còn chưa đến nhưng các hoàng tử đều đã có mặt, họ đang ngồi ở đó nướng thịt. Thịt là từ trong cung mang đến, có một ít là do đám thị vệ vào rừng săn được. Hôm nay săn bắn còn chưa bắt đầu nên phần lớn thịt tươi đều lấy từ trong cung.
"Quân Nhụy muội muội đến rồi?" Ngũ hoàng tử là người đầu tiên phát hiện Tô Quân Nhụy, hắn nhìn cô tươi cười, ý bảo cô tới đây cùng nướng thịt.
Tô Quân Nhụy cười nói: "Ngũ ca tới thật sớm. Sao không dẫn theo mỹ nhân đến đây?"
Ngũ hoàng tử cười đáp: "Mấy tẩu của ngươi đâu thể khỏe bằng ngươi? Còn đang nghỉ trong lều, tới đây tới đây, Quân Nhụy muội muội, lại đây nếm thử tay nghề của Ngũ ca."
Cô híp mắt cười: "Không dám làm phiền Ngũ ca, nếu ta ăn thịt mà Ngũ ca đặc biệt nướng cho giai nhân, chọc các nàng không vui thì những ngày sắp tới Ngũ ca sẽ không dễ qua."
Ngũ hoàng tử bật cười lớn, bọn nam tử xung quanh đều nghe được cũng cười theo. Ở đây là rừng núi không phải triều đình cung cấm, hoàn cảnh khác nhau nên cách cư xử cũng thay đổi, mọi quy củ đều bị dẹp sang một bên, cười nói trò chuyện cũng thoải mái sảng khoái hơn.
"Quận chúa nghiêm trọng." Một giọng nói dịu dàng từ sau truyền tới, Tô Quân Nhụy quay lại nhìn, một nữ tử mặc y phục hồng nhạt đang đứng phía sau cô cười nhẹ. Nữ tử thấy cô nhìn mình liền chào hỏi, cô đáp lễ: "Thì ra là Ngũ tẩu, vừa rồi Quân Nhụy đùa giỡn, mong Ngũ tẩu đừng giận."
Vương Anh cười: "Quận chúa không cần nói thế, hiếm khi gặp được Quận chúa, hay là cùng ngồi xuống nghỉ tạm?"
Tô Quân Nhụy vội vàng cười đáp: "Ngũ tẩu khách sáo, chẳng qua lúc nãy Đại cửu tử có đến lều trại tìm nên chắc chúng muội sẽ không ở đây quấy rầy Ngũ ca và Ngũ tẩu."
Vương Anh gật gật đầu: "Vừa rồi ta thấy Thái tử, Thập lục hoàng tử, Thuế đại nhân và Tô thế tử ở bên kia."
Tô Quân Nhụy thi lễ nói: "Đa tạ Ngũ tẩu nhắc nhở, chúng muội đi trước."
Vương Anh gật đầu: "Quận chúa đi thong thả." Rồi nhìn Thuế Tử Duyệt nói: "Quận chúa phu nhân đi thong thả."
Hai nàng liền đi đến nơi tụ tập của đám người Thuế Tử Dật, quả nhiên Thái tử và Thập lục hoàng tử cũng ở đó.
"Quân Nhụy bái kiến Thái tử, Thập lục hoàng tử."
"Thiếp thân bái kiến Thái tử, Thập lục hoàng tử."
Thái tử ngồi ở chủ vị thấy hai nàng đến liền cười đáp: "Chỗ này không phải hoàng cung, không cần giữ nhiều lễ tiết làm gì? Mau ngồi xuống đây, thịt sắp nướng xong."
Hai nàng ngồi xuống, không bao lâu Lục Tuyết đến.
"Thánh Thượng sao còn chưa đến?" Tô Quân Nhụy hỏi.
Thái tử nói: "Phụ hoàng còn nghỉ ngơi, chắc sắp đến rồi."
Tô Quân Nhụy gật đầu đã hiểu, nghĩ thầm Thánh Thượng mà tới thì nơi này còn có thể náo nhiệt như vậy nữa không? Lúc này Hoàng Thượng chưa đến, quảng trường đã tưng bừng náo nhiệt, ai nấy tụ tập ngồi theo nhóm, nướng thịt uống rượu. Hôm nay mới đến nơi, thu săn vẫn chưa bắt đầu nên rất nhiều người còn đang bàn tán việc săn bắn ngày mai, hoặc là kết bạn hoặc là một mình đi săn.
Săn bắn năm nay có thể xem như là một cuộc thi đấu. Nếu đã là thi đấu thì ai cũng đều muốn mình là người thắng cuộc, đặc biệt là các hoàng tử, ai cũng muốn mình nổi bật trước mặt Hoàng Thượng.
"Thu săn ngày mai, Quân Nhụy muội muội có muốn đi không?" Bất chợt Thái tử hỏi cô.
Cô cười trả lời: "Ta không đi, ngày mai ta muốn cùng Duyệt Duyệt đi tham quan một chút."
"Hả? Quân Nhụy tỷ tỷ không đi? Quá đáng tiếc, ta nhớ thu săn đợt trước Quân Nhụy tỷ tỷ là người đầu tiên săn được nguyên một con mồi lớn, rất oai phong nha!" Thập lục hoàng tử nghe vậy liền cười tiếp lời.
"Không đi không đi~" Cô phất phất tay vội vàng nói với Thập lục hoàng tử: "Năm nay tỷ tỷ muốn ở cạnh tức phụ, không rảnh!"
Mọi người bật cười. Một lát sau có thêm một hoàng tử tới, hoặc là nói chuyện hoặc ước hẹn chút nữa cùng đi uống rượu. Không khí hòa hợp giống như những thủ đoạn minh tranh ám đấu nhà đế vương căn bản chưa từng tồn tại.
Sau đó Hoàng Thượng đến, các hoàng tử đều ngồi xung quanh Hoàng Thượng, mọi người nướng thịt uống rượu trò chuyện vui vẻ. Trong buổi tiệc còn có phần tỷ võ giữa nhóm vãn bối, đây cũng là một phần tất yếu của thu săn coi như một loại khảo sát của Hoàng Đế đối với con cháu.
Sáng hôm sau, thu săn bắt đầu, các nam nhân vào rừng đi săn, nữ nhân thì nghỉ ngơi trong trại hoặc là kết bạn đi dạo xung quanh hay cưỡi ngựa chạy rong. Cũng có nữ quyến theo trượng phu vào khu vực săn bắn nhưng các nàng không săn thú chỉ đứng ở ngoài chờ trượng phu hay huynh trưởng trở về.
Còn Tô Quân Nhụy thì lôi kéo Thuế Tử Duyệt đi tìm Lục Tuyết, ba nàng cùng đi cưỡi ngựa.
Lục Tuyết chưa từng cưỡi ngựa bao giờ nên không muốn đi. Sau một hồi thuyết phục và trợ giúp của Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt, Lục Tuyết mới chịu lên ngựa nhưng điều kiện là phải có người dắt ngựa cho nàng.
Ba nàng vừa nói vừa cười cưỡi ngựa dạo xung quanh. Từ xa xa Lục Tuyết nhìn thấy một nhân ảnh đỏ đỏ liền cười: "Quận chúa, chúng ta lại gặp người quen."
Đó chính là Mộ Dung Lam đang luyện cưỡi ngựa cho Mộ Dung Vân. Mộ Dung Vân leo được lên lưng ngựa liền cười đắc ý. Mộ Dung Lam mặc hồng y ngồi trên lưng ngựa, tiên y nộ mã, một khung cảnh vừa đẹp vừa bắt mắt rung động lòng người.
Tô Quân Nhụy sắc mặt kém hẳn ngồi trên ngựa trừng mắt nhìn Mộ Dung Lam.