*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt vẫn im lặng đứng đó, ngầm cho phép tiểu nhị lén lút đánh giá hai nàng. Hắn cứ việc đánh giá, tỉ mỉ mà đánh giá, đây sẽ là bước đầu hoàn thành được mục đích của chuyến này.
Đúng như dự liệu, sau một hồi đánh giá, tiểu nhị lập tức cung kính chào: "Quận chúa đại nhân, người có thể cho phép tiểu nhân lên lầu để thông báo cho chủ tử một tiếng?"
Tô Quân Nhụy cười thầm rồi thầm nói trong lòng: Đúng như dự đoán! Mặt không biểu lộ cảm xúc chỉ nhìn và cười nhẹ nói với tiểu nhị: "Xin cứ tự nhiên."
Sau khi nói cảm tạ thì tiểu nhị liền lui xuống rồi nhanh chóng lên lầu.
Hai nàng chờ không bao lâu thì tiểu nhị đã đi xuống đi phía trước hắn còn có một nữ nhân. Nữ nhân mặc một bộ váy dài màu trắng, mái tóc dài cài trâm đơn giản, khuôn mặt lạnh lùng nhưng khi nhìn đến Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt thì nàng ấy nở nụ cười thật tươi.
Lục Tuyết.
Viên ngọc quý của phủ doãn kinh đô Lục Kỳ.
"Tiểu nữ Lục Tuyết, không biết khách quý đến thăm, đón tiếp chậm trễ, không biết Quận chúa và Quận chúa phu nhân có bằng lòng lên lầu ngồi nghỉ một lát hay không?"
Tô Quân Nhụy nhìn về nữ nhân bạch y, mắt ngập ý cười, gật đầu nói: "Nếu Lục Tuyết tiểu thư thành tâm mời thì Tô mỗ cung kính tuân mệnh."
Lục Tuyết duỗi tay về phía cầu thang, nói: "Quận chúa, Quận chúa phu nhân mời." Nàng ấy nhìn tiểu nhị phía sau nói: "Mang gói trà trân quý nhất của ta ra đây."
Tiểu nhị vội vàng đáp: "Rõ." rồi nhanh tay lẹ chân xuống lầu.
Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt đi lên lầu, cầu thang hơi dốc mà váy của nàng thì dài có chút bất tiện nên cô rất chu đáo cẩn thận đỡ nàng bước lên từng bậc thang. Sau khi lên lầu, cô cho nàng ngồi xuống trước sau đó mới tìm ghế ngồi cạnh nàng, hành động vô cùng nhịp nhàng, tỉ mỉ, săn sóc.
Lục Tuyết nhìn hai người trước mặt, không nói tiếng nào. Chờ thật lâu cho đến khi tiểu nhị mang trà đến, Lục Tuyết giúp hai nàng pha trà, thấy Thuế Tử Duyệt giúp Tô Quân Nhụy lấy chén trà thì lúc này Lục Tuyết mới nở nụ cười nói: "Nghe danh không bằng gặp mặt, xem ra, những lời đồn trong kinh thành thật sự không đáng tin."
Tô Quân Nhụy cầm chén trà uống một ngụm rồi mới nói: "Hả? Kinh thành đồn đãi về chúng ta như thế nào?"
Lục Tuyết mỉm cười: "Tin đồn trong kinh thành, Quận chúa và Quận chúa phu nhân chưa nghe?"
Tô Quân Nhụy ha ha cười nói: "Đương nhiên là nghe được rất nhiều, dù….. Mặc dù nghe nhiều nhưng chưa từng giáp mặt nghe người khác nói trực tiếp, hay là Lục tiểu thư nói một chút cho chúng ta nghe thử?"
Lục Tuyết liền cười: "Nếu Quận chúa có nhã hứng muốn nghe, vậy thì ta sẽ không làm người mất hứng, có thể nói một chút?" Nói xong liền đưa mắt nhìn Thuế Tử Duyệt.
Thuế Tử Duyệt nhẹ nhàng nhướng mày đáp: "Không ngại."
Nếu đương sự đều không ngại vậy thì Lục Tuyết cũng không cần tiếp tục khách sáo.
"Kinh thành đồn là Bình An Vương phủ có một Quận chúa. Bá tánh Kinh thành gọi là: Vị Quận chúa đó." Giọng của Lục Tuyết rất êm tai, sinh động thú vị như đang kể chuyện xưa. Nàng ấy nói: "Vị Quận chúa đó không giống những nữ hài khác, ngay từ khi còn nhỏ nàng đã cùng mấy nam hài tụ tập ăn chơi, bay nhảy khắp kinh thành. Những cô nương xinh đẹp trong thành đều bị nàng đùa giỡn. Ba năm trước, nàng còn đại náo hoàng cung, từ đó người người khắp chốn kinh thành đều biết vị Quận chúa đó yêu thích nữ nhân, làm cho Hoàng Thượng đương kim tức giận phát khiếp suýt nữa đem nàng ra chém đầu…."
"….. Sau đó không biết là nàng thật sự có bản lĩnh hay có tiên nhân nào âm thầm tương trợ mà Thánh Thượng chẳng những miễn tử tội còn ban hôn cho nàng. Người được chỉ hôn với nàng chính là nữ nhi của Thừa tướng đương triều…. Đáng thương cho vị Quận chúa phu nhân kia, họa vô đơn chí, chưa hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi thì đã bị chôn vùi cả đời. Còn vị Quận chúa đó thì sao? Nàng thật sự là lãng tử của muôn hoa, thành thân chưa đầy một năm thì đã dây dưa với Mộ Dung cô nương của nhà Mộ Dung, bị sắc đẹp của Mộ Dung cô nương mê hoặc còn làm ra chuyện hưu thê. Thật đáng thương cho vị Quận chúa phu nhân kia, nàng ấy liều chết không chịu hòa ly…. Đã giở không ít thủ đoạn để uy hiếp vị Quận chúa đó…." Từng lời, từng câu, người nói thì thản nhiên nói, người nghe thì bình thản nghe, bâng quơ như đó chỉ là chuyện xưa. Chỉ có tiểu nhị ở gần đó trộm nghe, mồ hôi đầy trán.
Chủ tử à! Ngài quá can đảm, không phải muốn kết thân với hai vị này sao? Mà giờ ngồi kể mấy chuyện này thì làm sao kết thân đây….
Chủ tử à, ngài còn muốn vào cửa nhà người ta không?
Chủ tử à, ngài không muốn gả chồng nữa phải không?
Tiểu nhị ngồi trên cầu thang, cực kỳ sầu muộn.
Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt rất hứng thú ngồi nghe, nghe xong một lúc sau thì Thuế Tử Duyệt cầm chén trà, nhàn nhạt nói: "Những thủ đoạn được nhắc đến trong câu chuyện rất hay." Nàng nghĩ sau này có nên thử không?
Tô Quân Nhụy cười nói: "Duyệt Duyệt, nàng đừng học theo bọn họ, không tốt."
Thuế Tử Duyệt nhìn Tô Quân Nhụy chớp chớp mắt rồi cười: "Ừm, sẽ không thử trên người của Quân Nhụy."
Tô Quân Nhụy thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là vậy thì cứ học học đi."
Lục Tuyết nhìn hai người đối diện liền cười phụ họa: "Bởi vậy mới nói, nghe danh không bằng gặp mặt…. Nhưng mà, lời đồn rất thú vị."
Tô Quân Nhụy cười cười: "Chính xác, rất thú vị."
Thuế Tử Duyệt nói: "Lục tiểu thư cũng là một người thú vị."
Lục Tuyết cười: "A? Được Quận chúa phu nhân khích lệ, tiểu nữ hổ thẹn không bằng."
Thuế Tử Duyệt cười đáp: "Lục tiểu thư quá khiêm nhường. «Quân Đến Thư Quán» được Lục tiểu thư kinh doanh rất tốt, hôm nay thiếp thân đến đây học hỏi được rất nhiều."
Lục Tuyết nói: "Tiểu nữ vẫn luôn nghe nói Quận chúa phu nhân giỏi kinh doanh buôn bán, ngưỡng mộ muôn phần. Việc kinh doanh «Quân Đến Thư Quán» tiểu nữ cũng chỉ tham khảo Quận chúa phu nhân."
Tô Quân Nhụy nghe vậy liền nói: "Lục tiểu thư là người tài giỏi, trước đó không có cơ hội kết giao, thật là quá đáng tiếc."
Lục Tuyết nói : "Hiện giờ quen biết, còn chưa muộn."
Tô Quân Nhụy khẽ cười nói: "Chí phải."
Thuế Tử Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Lúc này tuy đã lập xuân nhưng muôn hoa còn chưa nở, cảnh sắc vẫn quá tiêu điều. Cũng may, hoa mai ở kinh đô đã vào mùa nở rộ."
Lục Tuyết vừa nghe liền tiếp lời: "Chính xác bây giờ là mùa hoa mai nở, nhưng chẳng bao lâu nữa thì sẽ hết mùa."
Thuế Tử Duyệt nói: "Thật sao? Gần đây quá bận, chưa có thời gian cẩn thận ngắm hoa mai trong kinh thành, quá đáng tiếc."
Tô Quân Nhụy vội vàng nói: "Duyệt Duyệt muốn ngắm hoa mai, việc này không khó. Mấy ngày sau ta sẽ dẫn Duyệt Duyệt đi ngắm mai. Đại ca cũng rất thích hoa mai, đáng tiếc gần đây luôn bận rộn. Hay là chúng ta hẹn đại ca cùng đi, Duyệt Duyệt thấy sao?"
Thuế Tử Duyệt cười: "Vậy thì quá tốt nhưng mà không biết nên đi đâu để ngắm mai đẹp nhất?"
Lục Tuyết buông chén trà nói: "Nếu Quận chúa muốn thưởng mai thì tiểu nữ đành mặt dày ngỏ lời mời, mai trong phủ của tiểu nữ đang vào mùa nở hoa, không biết Quận chúa có bằng lòng đến phủ thưởng ngoạn một chuyến"
Tô Quân Nhụy lập tức cười đáp: "Thật sao? Vậy thì quá tốt."
Thuế Tử Duyệt ra vẻ âu lo: "Vậy cũng tốt nhưng mà đại ca thì làm sao đây? Dù sao hắn cũng là nam tử, ra vào hậu viện của nhà Lục đại nhân, việc này sẽ không tốt cho thanh danh của Lục tiểu thư….. Nhưng mà nếu đại ca không đi…. Ai…." Nàng tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc…. Khó mà vẹn cả đôi đường, nếu có cách lưỡng toàn, thì quá tốt."
Lục Tuyết hai tay ôm chén trà, nhìn Thuế Tử Duyệt cười: "Phu nhân thật là một người chu đáo khéo léo."
Thuế Tử Duyệt cũng cười đáp lại: "Lục tiểu thư quá khen, Lục tiểu thư cũng là người khéo léo."
Lục Tuyết nói: "Những món văn phòng tứ bảo mà Quận chúa mua hôm nay, tiểu nữ sẽ tặng cho Quận chúa và phu nhân, xem như tạ lễ."
Tô Quân Nhụy nghe xong liền cười: "Vậy chúng ta sẽ nhận lấy, sau ngày rằm có thể sẽ qua lại với Lục tiểu thư nhiều hơn."
Lục Tuyết khẽ cười nói: "Nếu Quận chúa không chê, tiểu nữ hiển nhiên vui sướng vô cùng."
Thuế Tử Duyệt: "Vậy thì chúng ta sẽ chờ thiệp mời của Lục tiểu thư."
Lục Tuyết cười.
Ba người ngồi trên lầu nói chuyện phiếm, một lúc sau Tô Quân Nhụy mới cùng Thuế Tử Duyệt cáo từ ra về. Lúc xuống lầu lại ngoài ý muốn bắt gặp tiểu nhị.
Lục Tuyết chau mày nhìn tiểu nhị, nhẹ giọng nói: "Tiểu Đức tử, sao không ở bên ngoài lo tiếp khách, ngồi trên cầu thang làm gì?"
Tiểu nhị chưa nghe hết câu đã vấp chân té lộn nhào xuống đất, vội vàng bò dậy nhìn Lục Tuyết nói: "Là do… Ta…. Ta chỉ muốn lên nhìn, nhìn xem chủ tử các ngài có cần thêm nước hay không thôi"
Tô Quân Nhụy cười nói: "Không cần nhưng mà nếu có một ngày chủ tử của ngươi đến Bình An Vương phủ của chúng ta thì hiển nhiên chúng ta sẽ tiếp đãi chu đáo."
……………
Trên đường về nhà, Tô Quân Nhụy liền nắm tay kéo Thuế Tử Duyệt đi.
Thuế Tử Duyệt để mặc cho cô dẫn dắt, khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh thì nàng mới thầm thì bên tai cô: "Hay là đừng dắt nữa, hôm nay Quân Nhụy nắm tay dắt ta đi, chắc ngày mai sẽ có thêm nhiều truyện mới."
Tô Quân Nhụy mặt dày nắm tay Thuế Tử Duyệt, nói sao cũng không chịu buông, cô quay đầu cười: "Mấy loại truyện này không dễ viết, nếu hôm nay chúng ta không nắm tay nhau đi thì ngày mai bọn họ sẽ không có gì để viết nhưng vậy không tốt lắm? Hay là…. Chúng ta hành động thêm một chút để bọn họ có nhiều cái để viết hơn, nàng thấy sao?"
Thuế Tử Duyệt trợn to đôi mắt nhìn Tô Quân Nhụy, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, sau đó, nàng nhìn Tô Quân Nhụy rồi từ từ nhìn về mình.
Đôi mắt nàng càng trừng lớn.
Ý của Quân Nhụy là…….
Là………..
Chẳng lẽ Quân Nhụy muốn……
Quận chúa phu nhân gấp gáp suýt thở không nỗi, Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao người……
"Đáng ghét!" Quận chúa phu nhân quá nóng vội nên phất tay đánh Quận chúa.
"Bốp!" Vì thế…… Giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt quần chúng, Quận chúa đại nhân mỹ lệ của chúng ta đã bị Quận chúa phu nhân………
Tát một cái.
Tát…. Tát một cái………
Mọi người: A…a….a! Trời ơi! Quận chúa phu nhân và Quận chúa đại nhân, cuộc tình tan vỡ!
Giữa đường lớn, Quận chúa khinh nhục Quận chúa phu nhân, Quận chúa phu nhân không chịu nhục nên đánh nhau với Quận chúa!
Tô Quân Nhụy: ………
Sao không giống không giống như cô nghĩ! Cô không cần những tình tiết như thế này!
Thuế Tử Duyệt: "Quân Nhụy….. Xin lỗi….. Ta… Lúc nãy ta quá nóng vội, để ta nhìn thử, mặt có bị sưng không?"
Tô Quân Nhụy chu chu cái miệng, mặt mày tội nghiệp nhìn nhìn Thuế Tử Duyệt: "Nương tử….. Đau quá."