Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 87: Gây Sự




Phong Miên bí mật giấu Hàn Hàn của em, đột ngột đến thăm hắn hôm nay. Tài xế kiêm vệ sĩ chở em đến nơi an toàn, đang định mở cửa dẫn cậu chủ nhỏ lên, nhóc con đã vẫy vẫy tay với anh ta.

Vệ sĩ cúi người xuống, cẩn thận ghé tai lại gần, em bé mét tám của chúng ta lập tức rướn người lên, thủ thỉ vào tai anh: " Chú ơi, bí mật nhá, chú đừng nói với ai, Bảo Bảo lên một mình nhe. "

Sợ chú ấy không hiểu, em còn khua tay làm động tác suỵt: " Bí mật nhe ạ, hihi. "

Nghe xong anh ta lập tức gật đầu, nhìn bóng dáng em nhỏ chạy đi mất, quy củ đứng yên tại chỗ. Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên, vệ sĩ nhanh chóng bắt máy, giọng tiêu chuẩn trả lời: " Thiếu gia. "

" Em ấy đâu rồi, đang làm gì? "

" … Dạ, cậu chủ nhỏ đang nghỉ ngơi trên phòng thưa ngài. "

Quân Thiên Hàn dặn dò vài câu rồi ngắt máy, dẹp đống tài liệu sang một bên. Hắn có chút nhớ bảo bối trong lòng, khẽ thở dài vài tiếng.

Phía dưới sảnh, cô lễ tân lần nữa bắt gặp thiếu gia nhỏ, chút nữa thì theo thói quen điện lên báo với Phó Giám đốc nhà mình. Nghe Bảo Bảo trình bày xong, cô nhịn không được cười lên, đồng ý dẫn em vào thang máy.

" Thiếu gia, chị đưa em đến phòng ngài ấy nhé? "

Phong Miên khẽ lắc đầu, khoanh tay cảm ơn cô, lễ phép trả lời: " Dạ không ạ, Bảo Bảo tự đi được, cảm ơn chị ạ. "

" Được rồi, em nói nữa là chị trụy tim mất, tạm biệt bé con. " Lễ tân làm động tác ôm ngực, lưu luyến vẫy tay với nhóc con.

Thang máy chạy lên từng tầng, tiếng " tinh tinh " vang không ngớt. Mang cùng theo đó là tâm trạng háo hức của bé nhà.

Chắc Hàn Hàn sẽ bất ngờ lắm nhỉ, nhưng liệu có bánh kem sẵn cho em như bao lần trước không ta?

Cửa thang máy mở, chặn đứt ý nghĩ mông lung của em nhỏ. Những suy tư giản đơn giúp em mau chóng tự động lọc điều tiêu cực đi, dù sao bánh ngọt có hay không cũng đều tốt cả, Bảo Bảo chỉ cần gặp Hàn Hàn thôi.

Tâm trạng mong chờ làm chân em vô thức bước nhanh hơn, không cẩn thận liền va phải người khác, Phong Miên tròn mắt lảo đảo đứng vững lại, bả vai có chút đau.

Bé con không việc gì, nhưng người kia vì đôi giày cao gót hơn chục phân mà ngã nhào xuống sàn, khớp chân có bị trật hay không chưa biết nhưng tiếng hét của cô ta đủ để cả toà nhà này chấn động. Em nhỏ đồng dạng giật nảy mình lên, lùi về sau một bước, có chút lắp bắp cất tiếng: " Chị… chị có sao không? Xin… xin lỗi ạ… "

Lãnh Ý Nam cảm thấy chân mình sắp hư mất, cô ta mãi mới làm xong bản thảo dự án, thời gian này cũng đã tìm ra được hồ sư tư mật, vì muốn gặp Quân Thiên Hàn nhanh chút mà tăng tốc độ chạy, xui xẻo kiểu gì tông phải tên điên từ đâu tới. Ả lớn tiếng mắng chửi: " Đàn ông con trai mà nói năng nghe thấy ớn! Không biết nhìn đường hay sao mà tông phải tôi! Mù à? "

Lãnh Ý Nam vừa lúc ngẩng đầu lên, có chút ngẩn ngơ quên luôn mình định nói gì. Trên đời này lại có người đẹp như thế, sự ghen tị làm đôi mắt ả đỏ lên, loạng choạng đứng dậy chỉ thẳng mặt cậu trai: " Phải đền cho tôi, với lại ai cho cậu được phép lên tầng này hả? Đây là nơi một tên như cậu có thể tùy tiện ra vào hay sao? Trai bao thì vô club mà đứng! "

Phong Miên giật mình lần hai, chân lại lùi về sau một bước, em nhỏ giọng phản bác: " Bảo Bảo vẫn lên đây thường xuyên mà… được chơi… "

" Chơi? Đây là chỗ chơi của cậu à? Không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ? " Lãnh Ý Nam khẽ nhăn mày, cầm chặt cánh tay em kéo về phía thang máy: " Đi, tên đần này, trốn từ đâu ra vậy, cậu mau cút xuống dưới cho tôi! "

Người thì yêu nghiệt, đáng tiếc bị điên. Cô ả sung sướng nghĩ thầm, bỗng thấy thoả mãn trong lòng.

" Không… không đi đâu… " Phong Miên lắc đầu, khoé mắt đã ướt, chị gái này nắm tay em thật sự rất đau, móng tay còn cố ý cắm vào da em nữa.

Từ nhỏ thân thể em đã yếu hơn những đứa trẻ khác, lớn lên dù được Quân Thiên Hàn chăm chút từng li từng tí vẫn chưa thể hoàn toàn khoẻ mạnh được. Làn da bên ngoài bị bấm đến ửng đỏ, trông đến loá mắt. Phong Miên mím chặt môi, dùng lực đẩy mạnh cô ả ra.

" Chị gái xấu xa! Bảo Bảo sẽ mách Hàn Hàn! Hức… đồ xấu xa! "

Lần nữa bị ngã xuống sàn, một bên chân của cô ta bị ma sát với mặt đất làm trầy xước hết cả. Lãnh Ý Nam hét lên một tiếng, oán hận nhìn người đối diện.

" Mày bị điên à thằng đần này! Dám đẩy tao à? "

Tiếng hét quá đỗi ấn tượng thu hút được sự chú ý, khá nhiều người tò mò tập trung lại đây. Ả thấy có lợi thế, lập tức ba phải mà rớm nước mắt: " Cậu ta tự dưng đẩy tôi ngã, còn không đỡ tôi lên, thật sự lớn lên đẹp mà tâm thì nguội lạnh mà! Mọi người phải làm chủ cho tôi, giúp tôi nói với Hàn ca Nam Nam đau lắm. Bảo Hàn ca trị tội cậu ta đi! "

Chẳng ai có động tĩnh gì, đồng loạt dùng ánh mắt sắc như dao mà liếc ả.

Lãnh Ý Nam cảm thấy có gì đó hơi sai, nhưng phóng lao thì phải theo lao, lập tức khóc càng thêm thảm: " Mọi người sao vậy, bắt tên đó lại đi chứ! Ai đời lại đánh con gái như vậy, còn mặt mũi không! "

Phong Miên không quan tâm ả ta nói gì, em theo bản năng quay đầu, thấy người đang đến liền chạy nhanh lao vào lòng hắn, tay chân đều quấn cả lên, miệng nhỏ nức nở lên tiếng: " Huhu… Bảo Bảo không đẩy chị ấy mà, chị xấu xa nhéo đỏ hết tay rồi… hức… ư… "

Quân Thiên Hàn nhấc bổng người lên, khẽ xoa đầu em, thành kính hôn nhẹ bảo bối vài cái. Hắn nói rất khẽ bên vành tai bé con: " Vợ, ngoan, chồng thổi cho em vài cái là không đau nữa nhé? "

Bàn tay to lớn bao bọc lấy vết thương của em khẽ xoa nắn, chỉ có Quân Thiên Hàn mới biết dưới lớp da bình tĩnh ấy là trái tim cuồng nộ và đau đớn cỡ nào.

Lãnh Ý Nam nhìn động tác thân mật của hai người, nhất thời trợn mắt nhìn đến quên cả động tác. Cô ả bắt đầu thấy nguy hiểm ập tới.

Cái gì mà nhờ Quân Thiên Hàn làm chủ, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc xuống cô, hoàn toàn là nhìn vật chết.