Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 69: Anh Không Thể Sống Thiếu Em Được






Trọn vẹn nửa tháng, Quân Thiên Hàn bận rộn lên xuống, hoàn thành đề tài nghiên cứu. Giờ chỉ việc nộp kết quả lên trường, chờ tổng duyệt là có thể trở về nhà. Quãng thời gian này em nhỏ chỉ đến thăm hắn một lần, hơn nữa là gặp nhau ngay cổng trường, Quân Thiên Hàn dù đã lớn đến vậy rồi vẫn ấm ức không chịu nổi. Đã thế còn bị phiền phức nào đó bám dính suốt ngày, phần lớn thời gian hắn chạy đến phòng thí nghiệm làm ổ.

Lãnh Ý Nam thế mà kiên trì mang cơm cho hắn. Nói miệng rằng tự làm nhưng cũng chẳng biết có phải mua từ ngoài đến không. Quân Thiên Hàn nếu có đụng một miếng thì đúng là mặt trời mọc đằng tây. Hộp cơm bất cứ ngày nào đều yên vị nằm gọn một góc trong thùng rác, cứ như nơi ấy là chỗ vốn có của nó. Làm ra hàng loạt sự việc như vậy, bất cứ ai trong trường đều biết cô ta đang theo đuổi Quân Thiên Hàn, hơn nữa bị ghét ra mặt còn cố tình bám dính người ta.

Tâm trạng hắn xuống dốc nghiêm trọng, thầy cô thấy thế liền khuyên hắn nghỉ học vài buổi. Quân Thiên Hàn tính hết tiết hôm nay liền cúp học, nghe vậy xách cặp loáng cái biến mất khỏi lớp. Trợ giảng còn chưa kịp định hình, vài phút sau mới bật máy tiếp tục trình chiếu slide. Sao cứ có cảm giác mình tiếp tay cho giặc vậy nhỉ?

Lãnh Ý Nam trừng mắt nhìn hắn đi khuất, thỏi son trong tay bị bẻ gãy. Ả lấy di động ra bấm số lia lịa, căm tức gằn giọng: " Mau theo dõi anh ấy cho tôi! "

Chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh: " Tiền chưa đưa, lần trước cô ăn quỵt tôi còn châm chước mà bỏ qua. Đi thuê xã hội đen xong bị chúng moi hết tiền, ngu hết chỗ nói. "

Cô ta nghe thấy vậy liền run tay bỏ điện thoại xuống. Đúng vậy, ả giờ chẳng còn bao nhiêu tiền, sau đợt vừa rồi trả cho đám người kia liền mặc kệ mà tiếp tục ăn chơi đua đòi, giờ tài khoản ít đến đáng thương. Hết cách, Lãnh Ý Nam bấm số tiếp tục gọi, đợi đầu dây bên kia nhấc máy.

" Ba, mẹ, hai người gửi cho con chút tiền được không? Ở bên này tiêu tốn nhiều quá, có chút không lo nổi. "

...

Anh trai nhỏ trở về đương nhiên khiến nhóc con nào đó vui ra mặt. Chỉ sợ mẹ Hàn mà biết chuyện chắc bỏ việc chạy tới mà mắng hắn xối xả. Thấy Thiên Hàn mệt mỏi xoa trán, mẹ Bảo đau lòng kêu hắn lên phòng nghỉ ngơi: " Làm gì cũng vừa sức thôi con. Học hành là quan trọng nhưng sắp xếp thời gian mà thư giãn chút chứ. "

Quân Thiên Hàn mặt dày ôm ngực khẽ nhíu mày: " Dì, mấy tuần nữa là thi cuối kì rồi, rất nhiều bài tập đè ép, con không thể vô trách nhiệm thế được. Lần này cũng là xin thầy cô gia hạn thêm lịch nghỉ cho con. "

Mẹ Bảo thúc dục người lên nhà, bản thân thì vào bếp tự tay nấu gà tần thuốc bắc cho hắn. Phong Miên sờ trán hắn, lại áp trán em lên, dẩu môi thắc mắc: " Sao không thấy nóng...? Anh có mệt lắm không, bé lấy thuốc cho anh nha? "

" Bé ngoan... em ngồi yên một lát. Anh ôm một chút liền khoẻ lại. " Đã lâu không gần nguồn nhiệt ấm áp ấy, hắn nhớ điên lên được. Em càng không thắc mắc gì, để yên cho Thiên Hàn siết chặt eo mình, còn vòng tay ôm lấy đầu hắn vỗ vỗ.

Chắc anh mệt lắm, em cũng tự giác mà biết điều đó, nhiệt tình chăm sóc người kia. Mẹ Bảo mang canh lên, Phong Miên nhanh chóng mở cửa, khoanh tay " ạ " một cái liền bưng hai tay bê bát to, làm cô hoảng hốt đỡ lấy. Em chạy chậm để nó lên mặt bàn, nhanh nhẹn quay ra đóng luôn cửa, nhốt mẹ Bảo sững sờ đứng bên ngoài.

Phong Miên vỗ ngực mình, bê bát lại gần xúc một thìa canh lên thổi nguội, đưa ra trước mặt hắn: " Anh bệnh, để Bảo Bảo đút anh nhá! "

Quân Thiên Hàn vẫn chưa phản ứng kịp, em đút luôn thìa vào miệng mình, nuốt ực một cái, chẹp chẹp mấy tiếng lại xúc thêm thìa nữa: " Hết nóng rồi mà, anh mau uống thôi! "

Hắn kiềm nén tiếng cười, hạnh phúc lan toả xung quanh, ăn hết bát canh em đút, không quên khen bảo bối nhỏ. Bé con quả thực vui ra mặt, cười hì hì ôm chặt lấy Quân Thiên Hàn.

" Quả thực anh không thể sống thiếu em được. "

...

A Văn đang chăm chú giải bài tập trên bàn, có đề toán quá khó cậu tìm mãi chẳng ra đáp án, loay hoay đã hơn tiếng đồng hồ. Quân Thiên Hàn đang "bệnh" nên A Văn cũng giữ ý tứ không làm phiền. Tiếng lịch bịch ngoài hành lang phát ra, cậu nhóc để ý quay lại thì thấy cục bông lấp ló ngoài cửa. Phong Miên chăm chú nhìn vào trong, hai tay bám lấy chốt khoá, hớn hở tươi cười: " Anh ơi, cho bé vào nhá? "

Cậu nhóc ngơ ngác gật đầu, bé con được cho phép liền chạy ào tới bám đùi A Văn, hai mắt tròn xoe long lanh nhìn nhóc, bô bô khuôn miệng xinh xắn: " Đi chơi với bé nhá! Dẫn anh đi xem cá! "

A Văn còn chưa hiểu gì, Quân Thiên Hàn đang dựa người cạnh cửa nhìn qua, chầm chậm cất tiếng: " Bài tập để đấy tối về anh hướng dẫn nhóc, giờ thì đi chứ? "

Cậu nhìn xuống thiên thần nhỏ dưới chân, bất giác khoé môi cong cong, mỉm cười xoa đầu em, âm giọng nhẹ nhàng khẽ nói: " Được, em đi chuẩn bị một chút. "

Quân Thiên Hàn gật đầu, hắn đã sớm diện cho bảo bối đồ đôi với mình, hài lòng đội thêm chiếc mũ bông xù hình thỏ nữa, hoàn tất khâu chuẩn bị!

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh khỏi Phong gia, điểm đến là thủy cung The Times lớn nhất Thành phố.