Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 41: Bảo Bối, Anh Về Rồi Đây






" Nãy là con cô không nhìn đường rồi va vào Chấn Kiệt, thằng bé đã đỡ Đắc Vũ rồi, cô còn đổi trắng thay đen mà nói những lời như vậy được sao ? "

Có ai đó lên tiếng, mọi người lập tức xôn xao, sự việc khi nãy ai cũng chứng kiến, cũng chỉ có ả ta mắt mọc sau lưng xem như bị mù mà thôi. Cẩn Huyên nào nghĩ đến một lời nói giúp ả thôi cũng không có, đành ngậm đắng nuốt cay chịu đựng cơn đau rát trên mặt, từ bỏ ý định lên tiếng.

Phong Chấn Kiệt nhận thấy bé con vẫn chưa nín, mất hết kiên nhẫn liếc nhìn cô ta rồi bỏ thẳng lên phòng. Ả đàn bà lòng dạ rắn rết này anh nhớ kĩ, chỉ cần sự việc như hôm nay xảy ra một lần nữa, anh cũng không chắc ả còn có cơ hội bước chân vào Phong gia.

" Anh hai... " Cục bông nhỏ dính sát người anh, thút thít lên tiếng. Đôi mắt chứa đựng ngàn sao bị hơi nước tiếp xúc long lanh như dải ngân hà. Em trai được Phong Chấn Kiệt anh xem như bảo vật mà trân trọng bảo vệ từng li từng tí, mấy loại rác rưởi kia lại dám động vào ?

" A Miên, nghe lời anh hai, cười lên nào. " Mọi cố gắng nỗ lực hoàn toàn có hiệu quả, bé thỏ rốt cuộc chịu nở nụ cười, ôm lấy cổ anh trai làm cái " chụt " lên má anh một cái. Phong Chấn Kiệt nhẹ nhàng thơm lại bé, đưa tay xoa đầu nhỏ: " Không sao nữa rồi, anh hai bảo vệ em. "

Phong Miên là đứa nhóc ngoan ngoãn, thiên thần nhỏ mang lại niềm hạnh phúc cho mái ấm này. Lần đầu tiên nhìn thấy cục bông đỏ hỏn trong lồng sinh anh đã biết là thế. Em trai yếu ớt mỏng manh, vốn càng cần tình thương cùng che chở; sự cảnh giác đối với những kẻ lòng lang dạ sói ngoài kia chiếm đóng lấy tâm trí anh ngày một nhiều. Ngoài ba mẹ, Chấn Kiệt tuyệt đối chỉ tin tưởng tên nhóc Quân gia kia. Đối với người như anh, đôi mắt không biết nói dối; nhóc con đó quan tâm A Miên thật lòng.

Có vẻ sự việc lần trước vẫn không doạ được hai người kia, tiếp tục lại động tay động chân đến bé con. Nghĩ đến tự mình giải quyết, anh lại sợ bẩn tay. Vậy để quân cờ tự rơi vào bẫy đi, sớm muộn gì cũng thu được tướng, kết thúc cuộc chơi thôi.

...

" Mẹ, nhanh lên một chút được không ạ ? " Quân Thiên Hàn sốt ruột lên tiếng, máy bay tư nhân sao chưa tới nữa, hắn đã đợi gần tiếng rồi.

Văn Thanh Nhã nhàn nhã nâng kính mắt, khinh thường nhìn xuống đứa con trai, rốt cuộc mở miệng: " Là ai nói đến mai mới quay về ? Chưa hết ngày đã đổi ý rồi. Con chờ đi, bên kĩ thuật báo có trục trặc, phải kiểm tra lại, gần xong rồi. "

" Mua cái mới là được rồi, hỏng cái gì mà hỏng... " Tiếng nói nhỏ dần, suy cho cùng hắn vẫn bị ánh mắt kia dọa cho sợ; đành đầu hàng trước mama đại nhân, kiên nhẫn chờ đợi.

" Thích thì chờ mua vé làm thủ tục rồi lên chuyến bay thường đi, để xem con có phải chờ lâu hơn không. "

Được rồi, không nói là được chứ gì. Muốn về với vợ mà khó khăn quá.

.

Quãng thời gian " trầm cảm tạm thời " trên máy bay cuối cùng đã kết thúc, Quân Thiên Hàn về nước vào tối hôm đấy, nôn nóng được ôm hôn vợ nhỏ. Hắn nhớ em lắm rồi, khác nào một ngày không gặp tựa ba thu đâu cơ chứ.

Một vài ánh đèn thấp thoáng xung quanh, yên tĩnh đến kì lạ. Có lẽ mọi người đều đã về hết, muộn như này rồi mà. Nhìn cánh cửa trước mắt, hắn chầm chậm đẩy ra, nóng lòng tìm kiếm bóng dáng kia.

Bé con đang xem tivi, hai mắt tròn xoe chăm chú nhìn nhân vật hoạt hình chuyển động qua lại, miệng chúm chím hé mở; có thể nói em hiện giờ trong trạng thái tập trung cao độ, thậm chí rất lâu cũng chẳng chớp mắt lấy một cái. Bánh Bao thân thiết chạy xung quanh, dụi dụi đầu vào ngực bé, hứng thú thở phì phò. Thấy cậu chủ nhỏ không chơi với mình, cún con bèn há miệng cắn lấy gấu bông của nó tha đi khuất.

Ba vợ không thấy bóng dáng, chắc vị gia chủ này đã ra ngoài xã giao. Mẹ Bảo là người phát hiện ra hắn đầu tiên, có chút ngạc nhiên nở nụ cười: " A Hàn đấy à, con về sớm vậy ? "

Quân Thiên Hàn lễ phép cúi chào cô: " Vâng, con nhớ em nên xin phép mọi người bên đó rồi ạ. "

" Vậy là tốt rồi, dì còn tưởng con tự mình bỏ về, thế thì lớn chuyện mất. " Nói xong lại thấy mình lỡ lời, đứa bé này sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ. Mẹ Bảo xoa đầu hắn, càng nhìn lại càng yêu thích.

" Kiệt ca. " Quay sang người đang ngồi trên ghế với chiếc máy tính trên tay, hắn nhỏ giọng lên tiếng. Chắc chắn anh ta đang học, tốt nhất tránh làm phiền một chút.

" Ừm. " Phong Chấn Kiệt ngẩng đầu nhìn tên nhóc kia một cái, rất nhanh liền tập trung vào đống dữ liệu rắc rối trên màn hình.

" ... " Được rồi, liếc mắt như vậy là đủ, hắn mãn nguyện.

Bé con nãy giờ vẫn chưa biết gì, thỉnh thoảng trên sofa lại vang lên tiếng cười khúc khích. Mẹ Bảo bất đắc dĩ nhìn đứa con cưng, cất tiếng gọi: " A Miên, anh Hàn của con về rồi này. "

Cục tròn ủm không có phản ứng, gần như lạc vào thế giới riêng của mình. Quân Thiên Hàn tiến thêm vài bước, im lặng vài giây liền thở nhẹ ra: " Bảo Bảo... "

Cơ thể bé con động đậy, vành tai nhúc nhích khó thể thấy, Phong Miên bật dậy nhìn ra phía cửa, ngay lập tức trượt xuống ghế, lịch bịch chạy đến chỗ anh trai nhỏ. Quân Thiên Hàn dang rộng hai tay, trong ánh mắt đều là yêu thương sủng nịnh, tiếng nói thủ thỉ bên tai dường như chỉ có hắn mới nghe rõ...

" Bảo bối, anh về rồi đây "