Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 38: Được, Anh Hứa.




Quân Dạ Hành - con của em trai ba hắn, cũng là người kiên quyết ủng hộ hắn đến cùng, đi theo sau như cún con trung thành đời trước. Quân Thiên Hàn còn nhớ cho dù mình có làm gì tên nhóc này cũng hào hứng mà bắt chước theo, luôn miệng kêu hai tiếng " ca ca ". Chỉ trách y cũng rất ngốc, lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, ngay cả khi cận kề cái chết.

Đời trước, gặp tai nạn bất ngờ trên đường đua, hôm ấy hắn cùng Quân Dạ Hành ngồi cùng xe. Ngay lúc va chạm xảy ra y đã đỡ cho Quân Thiên Hàn đòn chí mạng, vốn hắn còn tưởng chỉ là trùng hợp. Tận đến khi vì không cam lòng trước cái chết của em trai, hắn mới có thời gian điều tra rõ. Quân Thiên Hàn thực uất hận, hắn nào có biết người anh em gần như sinh vào ra tử của mình lại là người đứng sau mọi việc, hại hắn mất tất cả.

Lãnh Ý Nam ngoài mặt tiếp cận thân thiết hắn, đằng sau dở thủ đoạn cùng tên khốn đó đặt sẵn cho hắn cái bẫy. Hàn khí trên khuôn mặt còn chưa tan hết, nếu em trai muốn thay hắn trút giận thì cứ tiếp tục, để xem màn kịch này hay đến nhường nào.

Cô ả bị nói cho nghẹn khuất, trừng mắt nhìn Dạ Hành, chẳng qua chỉ là một tên nhóc đến tuổi phản nghịch, đối đầu với cáo già trong nghề như cô ta phần thắng được bao nhiêu chứ. Lão gia gia không tiếng động để miếng bánh ngọt xuống, hứng thú nhìn sang đứa cháu nội nghịch ngợm kia.

Trước giờ, Quân gia không lúc nào yên ổn, chi trưởng cùng chi thứ vốn đã chẳng thân thiết gì, gặp nhau là khẩu khí, còn không phải muốn cái mạng già này của ông sao ? E chừng chỉ đợi đến lúc thích hợp báo hiếu người già cả này một đòn chí mạng, chỉ vì tờ di chúc trên danh nghĩa kia thôi. Quân Dạ Hành vốn tính tình trẻ con, ham chơi đã thành thói, lão gia gia vốn không hài lòng, nhưng nghĩ lại cháu mình tuổi còn nhỏ, học hành đi theo Quân Thiên Hàn cũng là điều tốt. Biết đâu sau này hai anh em nó hoà thuận cùng nhau giữ vững cái gia này.

Nhóc con hớn hở nhìn ông nội mỉm cười với mình, càng ngạo mạn mà trừng mắt với ả, được nước lấn tới mà khiêu khích: " Sao nào, chị muốn đánh tôi à ? Chị có giỏi thì ra tay đi ? "

Lãnh Ý Nam không có ngu, cô ả sẽ không làm điều gì bốc đồng để mình phải hối hận, lặng lẽ cắn răng mà siết chặt tay cố kiềm lại cơn tức giận của mình. Loại nít nôi mới lớn này, ả không chấp, đợi mai kia khi ả nắm quyền lực trong tay rồi, nhất định sẽ hành chết cả nhà đó, cứ chờ mà xem.

Kịch hay cũng đến hồi kết, huống chi phản ứng của cô ta cũng không như hắn mong đợi. Quân Thiên Hàn híp mắt, vỗ một cái lên đỉnh đầu tròn vo còn đang xù lông của em họ. Tên nhóc háu chiến nào đó còn đang tính mở miệng, lập tức thẳng lưng, ngoan ngoãn để hai tay lên đùi, nở nụ cười rất tiêu chuẩn với anh trai mới gặp lần đầu của mình.

" Nào, hôm nay là ngày vui phải không, coi như không có chuyện gì xảy ra đi nhé. Mọi người cứ thoải mái. " Quân lão gia lên tiếng xoá tan bầu không khí căng thẳng, cha mẹ Lãnh Ý Nam cùng họ hàng bên chi thứ thu lại nét khó xử trên khuôn mặt, lấy cớ ra về.

Tận đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Lãnh Ý Nam, Quân Dạ Hành vẫn còn cố chấp nhỏ giọng: " Bà chị xấu tính xấu nết, hừ! Đồ khó ưa! ".

Nhóc con bất mãn chán mới tròn mắt quay qua nhìn hắn, đôi con ngươi long lanh dường như thấy ánh sao trong đó: " Anh của em thật ngầu! Em quý anh lắm lắm! Đi, đi chơi với em, cho anh xem siêu xe ba mẹ mua cho em! ". Kéo tay anh trai một lúc, mới thấy hắn bất động nhìn mình, Dạ Hành ngơ ra một lúc, bám tay hắn dùng ánh mắt tủi thân như cún con mà lên án: " Thiên Hàn, đi chơi với em đi, đua xe với em đi mà, nhé ? "

Tên nhóc này... vẫn thích đua xe như vậy.

Nhớ đến chuyện đời trước, ánh mắt hắn bỗng chốc sa sầm xuống. Quân Dạ Hành bị doạ sợ, tay run run nhưng vẫn không chịu buông ra, ba mẹ y đứng gần đó nhìn mà sốt hết cả ruột, vậy mà phản ứng của Văn Thanh Nhã cùng lão gia gia lại bình tĩnh đến bất ngờ, điềm nhiên như không có gì.

Đến tận khi thấy con trai bị Quân Thiên Hàn kéo đi khuất, họ vẫn chưa hoàn hồn, hai mặt nhìn nhau xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.

...

Siêu xe ở đây đương nhiên là nhưng chiếc xe đồ chơi giá cả đắt đỏ trên thị trường, đủ hàng loạt màu sắc phơi bày trước mặt hắn. Dạ Hành được nước lấn tới, thấy anh mình dễ dãi một chút liền khoe đủ thứ đồ, dẫn hắn tới máy chơi game cùng đua xe, và kết quả không cần nói cũng biết, nhóc bị hành cho thê thảm.

" Ca ca! Anh chơi giỏi quá đi, thật ngầu! "

Quân Thiên Hàn ngoài mặt lạnh tanh, khoé môi khẽ nhếch. Nhóc con này không còn từ khác để miêu tả về hắn nữa à ?

" Muốn học không ? Anh dạy nhóc. "

" Thật sao ? Ca ca nói là phải làm nhé, không được nuốt lời! Nếu... nếu anh thất hứa sẽ bị hói đầu! " Tạm thời chỉ nhớ được câu này ba mẹ hay doạ khi nhóc lười học bài, giờ sẽ áp dụng lên anh trai vậy !

" Được, anh hứa. " Sẽ không để nhóc mất đi ước mơ một lần nào nữa.