Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 30: Để Anh Trai Xoa Em Liền Hết Đau






Nửa năm học kì cứ thế trôi qua, sáng sớm Quân Thiên Hàn đã phải dậy tới trường, nay là buổi cuối cùng trước kì nghỉ Tết rồi. Lúc hắn thức giấc bé con vẫn còn đang mộng đẹp, đánh thức em ấy thì hắn lại không nỡ, vì vậy nên đành âm thầm hôn trộm Bảo Bảo mấy cái rồi rón rén ra khỏi phòng.

Không khí chợ Tết tưng bừng hơn hắn tưởng, ít nhất cũng phải tắt đường ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi, e rằng việc muộn học vẫn là tránh không được.

Tài xế lau mồ hôi đang nhỏ giọt xuống vô lăng, ánh mắt thỉnh thoảng ngập ngừng nhìn hàng ghế sau, thấy cậu chủ nhỏ không có phản ứng gì quá lớn bèn thả lỏng, nhanh chóng chen lấn khỏi hàng người.

Đến trước cổng trường hắn vẫn lơ đễnh đứng ngốc, không có ý định bước vào. Thế lực nào đó dẫn hắn tới ngõ nhỏ đối diện, nơi bày bán các vật lưu niệm cho khách, tiện thể cuối con đường là công viên nhỏ. Nơi này thường không nhiều người lui tới, có thể tạm gọi là yên bình đến lạ.

Đến ghế đá ngồi nghỉ đôi chút, hai chân đã tê rần rồi. Vốn thể lực bình thường đâu có yếu vậy đâu, đôi mày ngài khó chịu khẽ nhíu. Thời tiết hôm nay phá lệ oi bức, Quân Thiên Hàn đưa tay cởi hai cúc sơ mi trên cùng, mệt mỏi thở nhẹ.

Nhắm đôi mắt lại, thế mà lại thấy yên bình hơn hẳn, làn gió như có như không thỉnh thoảng diễu hành ngang dọc, vô ý lướt qua thổi bay tóc mái trước mặt hắn. Tâm trạng tốt đẹp bị phá bĩnh, Quân Thiên Hàn đưa tay gẩy nhẹ mấy cọng tóc vướng víu, ý nghĩ cắt đi liền lướt qua trong đầu.

" Mẹ, con muốn cái đó ! "

Âm thanh lanh lảnh của nhóc con nào đó vang lên, hắn khép hờ mi nhìn qua, trông thấy hai mẹ con túi lớn túi nhỏ xách lên, có lẽ là sắm đồ Tết. Đứa bé có vẻ nhìn trúng món đồ chơi nào đó, kiên quyết giật áo mẹ nó đòi đồ hàng.

Người mẹ cũng không mất kiên nhẫn, nhéo mũi đứa trẻ cười nhẹ, chiều theo con trai dẫn nó vô quán nhỏ nghỉ ngơi ở đấy. Quân Thiên Hàn thoáng cái trầm tĩnh lại, nhớ đến nhóc con ở nhà liền suy tư phút chốc.

Loay hoay một hồi, hắn dứt khoát đứng dậy, ghé vào cửa tiệm tạp hoá gần đó, lúc đi ra trên tay nhiều thêm một hộp bánh nhỏ.

Nhìn đến đồng hồ trên tay, Quân Thiên Hàn giật mình. Bất tri bất giác hắn vậy mà chôn chân ở tiệm nhỏ này gần tiếng. Hắn có chút ngơ ngác, cất bước quay trở về, tài xế nghe cuộc gọi từ cậu chủ cũng đã chờ hắn trước cổng trường.

Vừa hay học sinh ào ào từ cổng xô ra, mặt ai nấy hớn hở cười nói, thậm chí không tiếc gì ôm chặt nhau mấy cái, chân nam đá chân chiêu hướng đến quán nước gần đấy làm bữa tiệc cuối năm, hẹn nhau sau Tết tụ họp.

Hắn tay trước vừa cất bánh vào sau xe, ngẩng đầu lên đã thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc thấp bé thu mình một góc cổng trường tiểu học, là cậu nhóc A Văn kia. Nhìn thoáng qua hắn đã nhăn mặt lại, gân xanh trên thái dương khẽ giật. Khoé mắt cậu nhóc xen lẫn màu tím đậm, bầm một mảng, không biết cơ thể giấu sau lớp áo đồng phục phai màu kia có còn vết thương đáng sợ nào khác không.

Quân Thiên Hàn thật sự kìm không được, miệng bật thốt lên câu chửi thề.

Rất nhanh tầm nhìn liền xuất hiện thêm một người, hắn trơ mắt nhìn tên điên kia mạnh tay kéo cậu nhóc đi, nắm tay siết chặt lại, không thể làm được gì hơn, hắn bước vào xe đóng mạnh cửa, tâm tình không tốt liền được thả lỏng, làm vệ sĩ phía ghế lái căng thẳng nuốt ực vài cái.

Trước đây Hàn vốn không phải người như vậy, hắn trăm vạn lần không bao giờ lo chuyện bao đồng. Đừng nói hắn không quan tâm, tiên phong là không để vào mắt. Ngoại lệ từ trước đến nay vẫn là Phong Miên, chỉ có cậu.

Vậy mà biết trước kết cục của cậu nhóc kia, hắn lại không khống chế được mà nghĩ nhiều. Quân Thiên Hàn biết hắn chẳng thể bỏ mặc A Văn được, ít nhất cũng phải tống tên điên kia vào trại cải tạo cho sửa lại cái nết thần kinh không bình thường của gã.

Không nhịn được nghĩ nhiều, hắn mân mê hộp bánh nhỏ, thế mà lại thiếp đi mất.

...

Xúc cảm mịn màng bên mặt làm hắn tỉnh lại, chỉ thấy bé con trước mặt hai tay nhỏ thích thú xoa má hắn, thấy người tỉnh liền giật mình giấu nhanh vũ khí gây án sau lưng, chột dạ xoắn xoắn ngón tay.

" Gì đây? Em muốn làm gì hả? " Quân Thiên Hàn bật cười bắt lấy hai tay sau lưng Bảo Bảo, đưa đến bên miệng hôn nhẹ vài cái, yêu thương dụi dụi trên trán bé con. Chẳng biết tên nhóc nghịch ngợm này ra đây kiểu gì nữa, vệ sĩ lái xe cũng không thấy bóng dáng đâu.

" Anh ... vô nhà ! " Trên xe thật không thoải mái, bé con dẫm chân lên ghế dựa, có chút ghét bỏ giơ lên đá mấy phát, lập tức nhăn mặt lại vì đau, ngón chân co quắp nhìn qua quả thực dễ thương, sức chịu đựng của Quân Thiên Hàn liền về con số không, thật sự muốn mạng hắn mà.

Nhanh chóng cầm chân nhỏ xoa xoa, còn nhanh tay lẹ mắt thơm lên vài cái, hắn dịu giọng dỗ dành: " Anh trai xoa em liền hết đau, để anh đưa em vô nhà. "

Bảo Bảo ôm cổ hắn, mặt dựa trên bả vai Quân Thiên Hàn lắc đầu mấy cái: " Hàn Hàn xoa xoa... vẫn đau... "

" Tiểu yêu tinh nhà em từ khi nào biết làm nũng với anh thế này, học thói xấu à ? " Hắn cưng chiều lấy ngón trỏ dí nhẹ mũi nhỏ một cái, bế người ra khỏi xe, tay cũng tiện cầm luôn hộp bánh.

Nhìn cái bánh nhỏ này, lại làm hắn gợi nhắc đến đời trước, luôn có cái đuôi nhỏ đi theo sau, dù có cố không để ý cỡ nào cũng không thể phủ nhận rằng hắn thế mà lại nhớ đến chi tiết từng thói quen, thậm chí là những việc nhỏ nhặt nhất hắn vô thanh vô tức mà ghi tạc trong lòng...

Bảo bối nhỏ của hắn khi ấy, ngày nào cũng sẽ ít nhất ăn đến 2, 3 cái bánh pudding này. Có lần thật sự nhịn không được, Quân Thiên Hàn lạnh nhạt không đầu không đuôi hỏi một câu: " Cậu thích ăn thứ đó đến vậy à ? "

" Ạ... ? " Phong Miên hoang mang hơi trừng lớn mắt, phản ứng lại lập tức lịch bịch chạy tới giơ bánh trên tay lên trước mặt hắn, e dè cất tiếng: " Hàn Hàn... ăn ? "

" ... "

" Không. Cậu đi ra đi, thật phiền. " Nhẫn tâm gạt tay người trước mặt ra, hắn nói cũng không nói một lời, xoay người không quan tâm thanh niên đang loay hoay cúi người nhặt lên chiếc bánh nữa.

Xua đi kí ức không vui trong đầu, hắn nóng lòng muốn tặng cho bé con hộp bánh ngọt này, muốn nhìn gương mặt dương quang đó hướng hắn ngọt ngào gọi " anh trai ", hạnh phúc chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi...