Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 3: 3: Đầu Con Tim




Sau một hồi ngây ngốc nhìn nhau, Quân Thiên Hàn vẫn là chịu thua trước, ôm chầm lấy bé con mà cười cợt nô đùa một lúc. Hắn tận dụng thời gian này dụi dụi cổ Bảo Bảo nhà hắn, hít lấy hít để hương thơm phảng phất như sữa dâu dịu ngọt ấy.

Cửa phòng khẽ vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng nói của Quân phu nhân cũng vọng vào

" A Hàn, đưa bé con cho mẹ, em phải về rồi "

Hắn bỏ lơ lời mẹ mình, nắm lấy tay nhỏ xoa nắn, một lúc sau khi mẹ hắn gọi đến mấy lần mới cất tiếng

" Em ấy bảo với con em không muốn về, chỉ muốn ở cùng con thôi "

Quân phu nhân lạnh mặt : " Thằng bé này ! Con muốn làm mẹ tức chết phải không? Em nó nói còn chưa sõi lấy gì làm nũng với con? Mau mang em ra đây cho mẹ ! "

* Cạch *

Cửa phòng khẽ mở, hai mẹ con nhà Quân gia mắt lớn trừng mắt nhỏ. Vẫn là Quân Thiên Hàn hắn phản ứng nhanh hơn, đem mẹ mình bỏ lại phía sau mà ẵm bé con rời đi.

" Thiên Hàn ! "

.

 

" Cô, đưa con qua nhà cô đi "

"......"

Tử Hi nhìn ánh mắt kiên định chắc nịch của cậu chủ nhỏ Quân gia mà không khỏi sững người, chỉ mới có hơn tiếng đồng hồ mà nhóc đối với con trai cô gần như ' nhất kiến như cố ' như vậy làm tâm cô như được rót một làn gió mát lạnh, lại ấm đến yên lòng.

Quân phu nhân nhìn chằm chằm con trai mình, một lúc sau mới hồi thần : " Đưa điếc gì, ở nhà cho mẹ, còn quậy nữa liền nhốt con vào trường nội trú ! "

Mi tâm khẽ giật, mẹ hắn đúng là biết cách trị hắn, vào trường nội trú khác gì ngăn hắn với bé con gặp nhau đâu. Đây là tử hình đối với hắn rồi nha.

Cánh tay víu lấy vạt áo bé con hơi nới lỏng, Quân Thiên Hàn có phần bất mãn nhìn mẹ mình, ý tứ rất rõ ràng tố cáo cô doạ dẫm hắn.

" Biết sợ rồi chứ gì ? Biết thì ngồi yên đó cho mẹ ! "

Phong phu nhân nhìn một màn mẹ con hỗn chiến trước mặt này không khỏi bật cười, đưa tay ôm lấy Phong Miên vào lòng

" Để A Hàn qua đây cũng không sao đâu mà, dù sao giờ cũng là kì nghỉ đúng không, nhà chúng ta cách nhau cũng đâu xa mấy, cứ cho thằng bé chơi với Bảo Bảo nhà tớ vài ngày đi, chúng thích nhau vậy cơ mà "

Quân Thiên Hàn vui ra mặt, vẫn là mẹ vợ đối hắn chu toàn nhất, cũng không quên quay qua mẹ hắn liếc khẽ, ý cười không dấu được khiến khoé môi cong thành một độ cung hoàn hảo, mặc cho Văn Thanh Nhã đáy mắt đều là ' Con đợi đấy cho mẹ ' mà trừng hắn.

Cuối cùng, vẫn là viễn cảnh Quân phu nhân vô cùng ' vui vẻ ' mà tạm biệt con trai nhà mình. Hắn trước khi đi còn không quên tặng cô một cái nháy mắt tinh nghịch

" Mẹ, lớp trang điểm của mẹ nhoè rồi ! "

" Thằng oắt con ! Đừng có vác mặt về nhà nữa "

Bỏ lại cô phía xa, hắn vô cùng vui vẻ quay qua nựng hai má Bảo Bảo nhà mình, trong lòng tràn ngập vui sướng. Cả đời trước... hắn chưa từng bước vào phòng bé con lấy một lần. Nghĩ lại, ánh mắt hắn lại càng thêm ảm đạm.

Mọi việc chung quy vẫn còn kịp, trước hết cứ xâm nhập vào cuộc sống của bé con trước, khiến nơi đâu cũng toàn là hơi thở của mình. Chỉ có vậy mới khảm người trước mắt vào sâu trong tiềm thức được.

Nghĩ thế, cánh tay hắn duỗi ra đỡ lấy cục bông trước mắt : " Cô Hi, để con "

" Được được, Bảo Bảo cứ lên xe là ngủ thôi, con tê chân thì bảo cô "

Quân Thiên Hàn hơi siết cánh tay, rũ mắt : " Không đâu, cứ để con. "

Xe lăn bánh một lúc rốt cuộc cũng dừng, hắn vẫn không quên liếc mắt nhìn bé con bên cạnh. Phong Miên lúc này mới choàng tỉnh, ngáp nhẹ một cái rồi nhìn chằm chằm hắn. Cặp mắt to tròn vương chút hơi nước cứ thế đối mặt khiến hắn không tự chủ được mà hô hấp chợt ngừng.

Bị nhìn đến tâm ngứa ngáy, Quân Thiên Hàn nhíu mày chạm nhẹ má bé con, thấy cậu vẫn không có phản ứng gì. Không phải... mới đó đánh một giấc liền quên hắn đi ?

Phong phu nhân bên cạnh nét mặt hơi ảm đạm, chua xót xoa nhẹ đầu con trai. Như biết hắn đang thắc mắc điều gì, cô nhỏ giọng cất tiếng, hốc mắt cũng hơi đỏ

" Em nó không giống người bình thường, mỗi lần ngủ dậy là cứ đơ người một lúc vậy thôi. A Hàn, mong sau này con đừng vì một vài chuyện mà xa cách nó "

Cô thật lòng vẫn rất lo, bọn trẻ còn nhỏ có thể thoả sức nô đùa với nhau như vậy. Nhưng sau này lớn hơn rồi, chẳng lẽ Thiên Hàn lại không nhận ra điểm bất thường hay sao ?

Lúc đó thằng bé liệu có ảnh hưởng bởi lời ăn tiếng nói cay độc xung quanh mà lạnh nhạt với con cô hay không ?

Cõi lòng khẽ siết chặt của cô bỗng dưng liền thả lỏng khi thấy đứa trẻ trước mắt kiên định nhìn mình mà nói ra một câu chắc nịch:
" Vâng, sẽ không đâu ạ ", người này là tâm can của con

Vế sau hắn không nói, cũng sẽ chôn sâu trong tim mình, hắn chỉ cần biết, chỉ cần mình hắn biết mình đưa cậu lên đầu con tim mà cưng nựng là đủ rồi.

Đã là nợ duyên, vậy dùng sự tái sinh luân hồi này để trả đi.