Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 21: Bé Con Uỷ Khuất Rồi






Ánh mắt khẽ biến phút chốc, Phong Chấn Kiệt rời tầm mắt đi. Chắc là Bảo Bảo ngứa răng rồi vô ý cắn tên nhóc kia thôi, có lẽ anh nghĩ nhiều rồi. Hai đứa còn nhỏ như vậy có thể làm ra trò gì chứ, là anh nghi ngờ vô căn cứ quá.

Quân Thiên Hàn đương nhiên biết anh vợ nghĩ gì, làm như lơ đãng kéo cao cổ áo. Hắn đây là quên mất bằng chứng quan trọng a, mà vẻ mặt kia của anh ấy chắc là không suy xét nữa rồi. Nhẹ nhõm thở phào một hơi, hắn bất động thanh sắc khéo léo chuyển đề tài: " Phong đại ca, có một số vấn đề em đang nan giải, có thể hỏi anh không? "

Nhắc đến chuyện công, Phong Chấn Kiệt phá lệ hào hứng. Anh không nhanh không chậm lo nốt dĩa bánh hoa trà cho bé con, xong xuôi đưa bé cho mẹ mình. Bảo Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện không nháo, kéo cánh tay Thiên Hàn gật gù: " Hàn Hàn... đi đâu ạ? "

" Bàn chuyện với anh trai em một chút, sẽ quay lại ngay. " Yêu thương xoa nắn hai bàn tay nhuyễn ngọc của bé con, hắn theo sát bước chân của anh lên lầu.

Trước mắt đang có một dự án mang tính thị trường lớn, mà cả hai nhà Quân - Phong đều sẽ dự định đầu tư lãi suất theo chiều hướng tăng trưởng. Do đời trước không để tâm đến việc này nên hắn cũng cần làm rõ hướng đi với vị Phong tổng tương lai đây. Ban đầu thì coi như đàm đạo chơi, nhưng khi cuốn sâu vào rồi thì lại trở nên nghiêm túc, vô thanh vô tức mà đã hết tiếng đồng hồ.

" Được, anh rất hài lòng với phương án của cậu, còn về vấn đề chia khoản anh sẽ cân nhắc lại sau. " Phong Chấn Kiệt rời ghế, chỉnh lại cổ áo đã hơi nhăn, theo thói quen giơ cánh tay ra trước mặt hắn. Quân Thiên Hàn gật đầu bắt lấy, về đơn giản việc này đã giải quyết xong, còn đâu để Phong đại thiếu gia này lo hết đi, hắn sẽ không nhúng tay vào nữa.

...

Bé con chờ hắn dưới nhà đã phát chán, gấu bông Teddy trên tay bị bé siết chặt, kề sát vào bô bô miệng nhỏ: " Sợ Bảo Bảo không hả? Sợ thì bé gấu thay Bảo Bảo lên gọi Hàn Hàn đi, nha? "

" Bé gấu gọi anh xuống rồi đây. " Hắn nhịn cười mà bước đến bế bé con lên, cao hứng yêu thương hai má nhỏ. Có xúc động muốn cắn nhưng vẫn là kiềm chế lại, tên đệ khống kia vẫn còn ở đây a !

Bảo Bảo vui vẻ ôm cổ hắn, bật cười khúc khích: " Thế... phải thưởng cho bé gấu rồi. " Nói xong liền xoa cái đầu nhỏ của Teddy, phấn khởi động loạn trong lòng hắn : " Bé gấu... muốn thưởng gì ạ? "

Tia hàn quang xẹt qua mắt hắn, Quân Thiên Hàn liền nảy ra chủ ý, ghé sát tai bé con thì thầm: " Bé gấu có nguyện vọng đấy, anh nghe được ". Nói rồi bế bé con về phòng, thoả mãn hôn hôn má nhỏ.

Bé con hai mắt sáng rỡ, nhìn hắn gặng hỏi: " Mau! Hàn Hàn ... nói bé gấu muốn gì đi, Bảo Bảo nhiều đồ chơi lắm, bánh kẹo... kẹo nhiều hơn! "

" Không đâu, bé gấu kêu em thưởng cho anh. " Ánh mắt hắn khẽ biến, cất giấu đi dục vọng mà âu yếm nhìn Bảo Bảo.

Cậu ngơ ra một lúc, sau đấy mới tinh nghịch kề sát tai hắn nói nhỏ : " Thật ... thật sao? Vậy... bé gấu kêu em... thưởng gì cho anh? ". Sau đó chưa kịp để hắn đáp lời đã nhăn mặt, xoa hai tay nhỏ vào nhau thì thầm: " Anh... đừng đòi nhiều đồ chơi nha, em... cho anh một cái thôi! ".

Toàn là đồ mẹ mua cho bé, mấy thứ này bé đang tích trữ, xây dựng hẳn một cung điện đồ chơi a. Đây là bí mật, không thể tiết lộ cho Hàn Hàn được, phải có bất ngờ.

Quân Thiên Hàn nín cười đến nghẹn cả một bụng khí, dụi dụi mũi bé con : " Bé gấu kêu em hôn anh một cái đó, hôn vô đây nè ". Xong đưa tay lên chỉ chỉ môi mình.

Bảo Bảo có chút khó hiểu nhìn gấu con trong tay, rồi lại nhìn anh trai nhỏ. Đương lúc hắn tưởng cậu không hiểu thì bé con liền thơm Teddy một cái, đưa tay ra bấu lên tai hắn, ngờ nghệch mà đáp lại : " Anh... anh hỏi bé gấu xem ... xem em thơm vậy được chưa ạ ? "

Quân Thiên Hàn nhất thời lực bất tòng tâm, bảo bối của hắn đây là nghe nhầm thật hay hố hắn đây?

Cầm gấu bông trên tay bé con dứt khoát ném xuống, hắn kề sát người thương tiếp cận miệng nhỏ, thuận thế đẩy em xuống dưới thân lấy thế làm chủ. Vị ngọt nơi đầu lưỡi truyền đến, bé con dưới thân đã mềm nhũn, cơ thể còn có chút giãy giụa đưa tay đẩy hắn ra. Quân Thiên Hàn gần như một sợi lí trí cũng chẳng còn, theo bản năng giữ hai tay bé con lại, quấn lấy triền miên như muốn đem em hòa tan trong khoang miệng, thưởng trọn tất cả.

Bé con vẫn chưa kịp thích ứng, rất nhanh liền nức nở, nước mắt thuận thế chảy xuống hai gò má ửng đỏ, bừng lên vì thiếu khí mà phá lệ câu nhân. Tiếng khóc lập tức kéo tâm trí hắn về, Quân Thiên Hàn có chút hoảng buông bé con ra, ôm người vào lòng dỗ dành: " Xin lỗi bảo bối ... anh xin lỗi. Làm em sợ rồi, xin lỗi... xin lỗi em mà. Tâm can của anh, vợ à, đừng khóc, anh thương em. " Vừa nói vừa trấn an hôn lên tai bé, lòng thầm phỉ nhổ chính mình quá thiếu nghị lực, lại cưỡng ép bé con như thế.

" Ư... hức ... Hàn Hàn ... đau... anh không buông... đánh này. " Khuôn mặt bé con vẫn còn ửng đỏ, thút thít khóc lên mà lấy tay đánh vào người hắn. Quân Thiên Hàn đau lòng xoa xoa tay nhỏ, tự tát mình một cái: " Anh thay bảo bối đánh được chưa, đừng để tay bị đau "

" Không... anh không đánh nữa ... hức ... oa... đau anh rồi. " Bé nhìn hắn tự đánh mình đau như vậy, khóc càng to hơn, chật vật với lấy tay hắn ôm vào lòng: " Hàn Hàn không, đau ... hức ... đau đấy ... "

" Được được, không đánh không đánh, nín đi mà cục cưng à, anh xót em chết mất. " Đưa tay lau đi nước mắt trên má bé con, hắn yêu thương hôn nhẹ lên khoé mắt bé, nơi còn đong đầy lệ nóng, chật vật một hồi liền chỉ còn tiếng nấc nho nhỏ của cậu

Quân Thiên Hàn thở phào một hơi, bế người lên muốn rửa mặt cho bé. Nhưng gì cũng chưa làm, bảo bối nhỏ trong lòng thấy chú gấu bông "thân thiện tiếp xúc" với mặt đất kia, sau một khắc nhìn tay nhỏ trước mặt, lệ trên mi lại không có trật tự mà rơi xuống, úp mặt vào cổ hắn nức nở: " Hàn... làm đau bé gấu rồi... hức... bé gấu đau rồi, gấu của Bảo Bảo đau... "

"......"

Cho hắn làm lại từ đầu có được không? Hắn có nên quẳng luôn cái thứ bông xù kia qua cửa sổ không nhỉ ...

Không đâu, hắn chưa muốn lấy mạng mình ra đùa, bảo bối ghét hắn rồi ai đền vợ cho hắn đây ?