Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 9




Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Phòng binh khí rộng lớn bỗng chốc an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng động của hồ sen đang tái sinh lại sau một trận tàn phá, còn có cả tiếng mưa rơi.

Tuyết Hoài nói: "Ta không..."

Vân Thác cắt đứt lời y, mỉm cười nhìn y: "Không có là tốt rồi."

Tuyết Hoài nhìn hắn, nhất thời không biết phải nói gì cả.

Vân Thác người này trời sinh khí tức khiến người khác không thể kháng cự, cực kỳ thu hút người theo đuổi, nhưng so với thái độ của Tuyết Hoài bị người khác lên án là "Mắt cao hơn đầu", thì Vân Thác chân chính là một tên tâm cao khí ngạo. Hắn có rất nhiều bạn, nhưng chưa từng bỏ ai vào mắt.

Cái loại cô độc, điên cuồng, tăm tối có thể kéo người vào vực sâu, đợi đến khi ngươi như người chết đuối chìm vào đầm nước u ám, thì từ vực sâu nhìn lên sẽ thấy hắn phát ra ánh sáng huyễn ảnh.

Vân Thác là một huyễn ảnh, bắt không được, cầm không được, đuổi không được. Hắn vĩnh viễn là một thiếu tiên chủ hoàn mỹ trong mắt mọi người, trong tương lai sẽ là một Đế tôn thiết huyết thủ đoạn, hắn tự tạo ra tường đồng vách sắt, không cho phép bất luận kẻ nào đặt chân. Qua nhiều năm như vậy, hiểu rõ hắn nhất không phải là người, mà là con mèo Dưa Ngốc mà hắn cưng chiều kia.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ điểm ấy ở kiếp trước, y đã vì Vân Thác mà từ bỏ nhân sinh của chính mình. Cuối cùng quan hệ giữa hai người vẫn lãnh đạm, thường xuyên cãi nhau, thì y cũng hiểu ra: kỳ thực Vân Thác không trưởng thành, hắn vẫn cô đơn, giam bế trong tòa thành lớn, vẫn là một tiểu hài tử mang nửa dòng máu ác ma.

Từ một đứa nhỏ trầm mặc ít nói, biến thành một thiếu niên ít nói trầm mặc.

Ngày qua ngày hắn chỉ chơi với mèo, nhìn thế giới ảm đạm mù sương, trên mặt không bao giờ xuất hiện nụ cười. Hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn mẫu thân vì nghiện thuốc mà dung mạo tiều tụy, mang theo oán độc chửi rủa và hận ý chết trước mặt hắn, sau đó đại môn đóng cửa quanh năm bỗng nhiên mở ra, một đám người mơ hồ không rõ tươi cười vây quanh người hắn, chúng tinh phủng nguyệt - sao quầy quanh trăng.

Đứa nhỏ là vậy đấy, bài ngoại, quái gở, tùy hứng, cố chấp.

Còn không khiến người khác thương yêu nổi.

Y nở nụ cười: "Ai ai cũng biết Vân công tử là thanh niên tài giỏi đẹp trai, sau này cả Tiên Châu đều phải dựa vào ngươi, sao ta có thể trốn ngươi được. Gia phụ suốt ngày thúc giục ta mời ngài tới nhà, coi như ta lấy công chuộc tội, đền bù cho lần trước đã không chiêu đãi tốt với ngươi."

Muốn trốn cũng trốn không được, tâm tư Vân Thác kín đáo, cũng mẫn cảm, cứ tiếp tục như vầy không chừng lại xảy ra chuyện gì nữa.

Vân Thác không đề cập chuyện này nữa, hắn nói: "Chờ bọn họ về thôi."

Tuyết Hoài rót hai chén trà, một cho hắn, một cho mình. Vân Thác không ngồi trong phòng nữa, sợ y không được tự nhiên nên đi ra mái hiên cong cong cạnh ao sen ngồi xuống.

Sân vườn bị tàn phá không còn gì, loại công lực phá hoại đáng sợ này khiến nước ao có linh tính vô pháp chảy về được. Vân Thác như không có việc gì làm, bên này thi triển Trì Dũ thuật, bên kia tu sửa một chút, chậm rãi giết thời gian.

Tuyết Hoài và hắn cách nhau một cánh cửa, y dùng thanh đoản đao chặn lên tờ giấy Châu Ngọc, mở tập tranh mẫu ra, vẽ thêm một vài nét bút để làm cho xong quyển tập tranh binh khí.

Một lát sau, y nghe tiếng người ngoài cửa hỏi: "Tuyết Hoài, sau này ngươi sẽ kế thừa Thâm Hoa Đài sao?"

Tuyết Hoài đang gặp chút khó khăn trên bản vẽ, phân thần suy nghĩ, nên thuận miệng đáp: "Sẽ, chờ cha ta về hưu, ta sẽ giúp ông việc buôn bán. Nếu ông không muốn về, thì ta sẽ đi làm nhân viên công vụ gì gì đó. Phù Lê cung quan tâm chúng ta, chức vị Thất Sát tinh quân cũng để trống từ lâu, ta đi làm tinh quan cũng được, đãi ngộ bên này so với bên Thiên Đình tốt hơn nhiều lắm, thời gian nghỉ cũng dài."

Mãi một lúc, thanh âm Vân Thác truyền tới: "Vậy cũng tốt."

Hắn lại nói thêm một câu, giọng nói nghe có hơi buồn bực: "Cửu châu không yên ổn, ngươi cũng đừng theo người khác ra chiến trường."

Tuyết Hoài nghe xong liền kinh ngạc, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: "Sẽ không."

Vân Thác "Ừ" một tiếng, rồi không nói chuyện nữa.

Tuyết Hoài bắt đầu suy nghĩ - chính con đường phía trước Vân Thác sẽ ra sao còn không biết, vậy mà lại khuyên nhủ y. Năm ấy, lão Đế tôn do dự hồi lâu chưa muốn truyền vị trí đứng đầu Cửu châu cho Vân Thác, còn chưa nghĩ xong ai dè đã phi thăng thành tiên, buông tay nhân gian. Bởi một nửa dòng máu Ma tộc của Vân Thác mà hắn bị người người nghi vấn, con đường sau này không bình yên chút nào.

Về sau mỗi người một đường, nhưng đều là cùng nhau liều mạng mà bước tiếp.



"Vậy còn ngươi?" Tuyết Hoài suy nghĩ một chút: "Ngươi chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi, sau này muốn làm gì?"

"Ta muốn học Trì Dũ Thuật tiếp, làm một thầy thuốc." Vân Thác nói: "Sau đó không chừng có thể trở thành một Thần Nông, về sau hai người tài năng chúng ta sẽ gặp mặt nhau ở thiên đình."

Thần Nông: hay còn gọi là Viêm Đế, là một vị thần, là người đầu tiên dạy dân cách làm ruộng, cày bừa cũng như phát triển nghề thuốc chữa bệnh

Tuyết Hoài ngây người, không hỏi tiếp.

Vân Thác chắc chắn không phải thể loại phổ độ cứu người đâu ha. Cái con mèo màu xám bạc hồi sáng hắn đem theo không biết đã chạy đi nơi nào, Tuyết Hoài nhớ Dưa Ngốc này bị què một chân, do linh căn khuyết tổn, lại ngốc, thân thể không tốt.

Kiếp trước, Vân Thác vì con mèo này mà tìm thuốc khắp nơi chữa cho nó, nhưng căn cốt của mèo này bị thương tổn bẩm sinh, dù là Thần Nông tái thế cũng bất lực.

Hai người cũng chưa từng nhắc lại.

Đông Hà viện được Vân Thác sửa chữa, âm thanh của cành lá sinh trưởng xen lẫn tiếng mưa rơi, nhìn ra ngoài là tuyết, nhưng rơi xuống đất lại thành mưa.

Xa xa truyền tới thanh âm cãi cọ ầm ĩ của các thiếu niên, tràn ngập sức sống, từng nhịp cầu thần mộc vang lên tiếng kẽo kẹt, lão nô đi bên cạnh cầm ô, mặt tươi cười: "Các thiếu gia, về cẩn thận."

Bọn họ liền cáo biệt, sau đó về nhà.

Vân Thác bung dù đi tới trước mặt Tuyết Hoài, hỏi: "Sau này ta có thể tới nhà tìm ngươi không?"

Tuyết Hoài: "...Tìm ta làm gì?"

Vân Thác nói: "Nhà ta có đề thi của Thái thượng Lão quân soạn cho kỳ thi của Thiên Đình, còn có Tổng kết việc làm ăn buôn bán của Phúc Lộc Thọ tam tinh, cùng với bí kíp thần binh độc nhất vô nhị của Phù Lê Đế quân..."

Tuyết Hoài nghi hoặc nhìn hắn: "Có cái đó nữa?"

Vân Thác gật đầu: "Có, còn có cái gọi là Vạn Binh Đồ, ghi lại tất cả thần binh và binh khí thần giới, không chừng binh khí mà ngươi dùng hôm nay phỏng chừng cũng có lai lịch lớn, có thể tra cứu."

Tuyết Hoài nói: "Được rồi."

Vân Thác như không yên lòng, lại hỏi: "Thời gian? Là ta tìm ngươi, hay ngươi tìm ta?"

Bỗng nhiên Tuyết Hoài lại có thêm một vị khách, y cẩn thận suy nghĩ một chút: "Ba ngày nữa cha ta trở về, vốn là thiếu ngươi một cái nhân tình, đến lúc đó ta cho Thanh điểu đến truyền tin, lúc đó mời Vân công tử tới, được chứ?"

Vân Thác gật đầu, xoay người rời đi cùng đám bạn thân.

Con mèo Dưa Ngốc chẳng biết từ đâu chạy ra, cọ cọ vào chân Tuyết Hoài, sau đó nhanh như chớp chạy theo Vân Thác, liền bị hắn ôm lấy sờ đầu.

Lão nô che dù cho Tuyết Hoài, nói: "Thiếu chủ, Vân công tử hình như rất muốn kết bạn với ngài."

Tuyết Hoài nói: "Phải không? Lão nghĩ người này đáng giá để thâm giao không?"

Lão nô nói: "Đáng, mà cũng không đáng, tùy vào tâm ý của thiếu chủ thôi."

***

Tuyết Hà nghe người khác nói, đám người Vân Thác chặn Tuyết Hoài ở Thâm Hoa Đài, hình như còn đánh nhau, sau đó lại cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

Có gia nô từ Thâm Hoa Đài đưa cơm tới, mang theo ý cười nói rằng: "Đều là thanh niên cả, không hòa thuận chút thôi, cái này lão gia an tâm, thiếu chủ làm việc chưa bao giờ để ngài thất vọng."

Liễu thị từ xa đi tới nghe được, vẻ mặt ngầm tức giận. Bà bọc một chiếc áo lông khiến cả người bé lại như một con chồn.

Xem ra là bà muốn xuất môn ra ngoài.

Tuyết Hà thấy tình hình không thích hợp, đuổi theo sau lại bị mẫu thân mắng trở về: "Con xem lại con đi, năm lần bảy lượt dán lên, còn không bằng huynh con chỉ phủi cái tay cũng khiến người thích!"



Tuyết Hà không dám lên tiếng.

Liễu thị thấy bộ dáng này của con mình, cũng thở dài: "Nương đi ra ngoài một chuyến, huynh con...Thử đại một cái vũ khí, vậy mà giết chết toàn bộ đám dơi, việc này con không được nói cho kẻ khác biết, ta đi một chút rồi trở về."

Tuyết Hà nói dạ.

Liễu thị vẫn luôn giám thị bọn họ, hắn biết chứ. Không chỉ có Tuyết Hoài, ngay cả Tuyết Tông và chính cả Tuyết Hà, Liễu thị nhất quyết phải đem hành tung của họ nắm trong tay, bà ra chợ đen mua Dơi ma, dùng máu nuôi chúng, thần không biết quỷ không hay, cho đến tận hôm nay chưa từng xảy ra sự cố.

Hôm nay là lần ngoại lệ đầu tiên.

Tuyết Hà luôn cảm thấy, dạo gần đây Tuyết Hoài thay đổi rất nhiều. Tuy tính tình không thay đổi quá lớn, thế nhưng cách làm việc, thái độ đối với bọn họ thì thay đổi nhiều. Nghĩ kỹ lại thì hình như khi y ra ngoài thì có thu liễm hơn, nhưng ở nhà thì lại tùy hứng độc đoán - đó là trước đây, giờ thì ngược lại. Tuyết Hoài ở bên ngoài không sợ trời không sợ đất, trùm bao che khuyết điểm người nhà thì cái này ai cũng biết.

Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện mình không đưa thư - lúc Tuyết Hoài không chú ý, hắn định đút cho ác thú ăn, nếu Tuyết Hoài hỏi tới thì sẽ nói là làm mất, lúc đó bức thư cũng đã bị ác thú ăn cũng xong rồi.

Hắn có ý định khiến đám người Vân Thác ghét Tuyết Hoài, như vậy ca ca của hắn sẽ không cướp nhân mạch của hắn nữa.

Hiện tại xem ra biện pháp này không an toàn cho lắm, giấy Tuyết lãng đốt mãi không xong, hắn cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Phải tranh thủ trước khi Tuyết Hoài về nhà trộm thư ngay mới được...

Hắn rón rén đến gần phòng Tuyết Hoài, còn chưa tới thì đã nghe thanh âm của Tuyết Hoài: "Ngươi đang làm gì?"

Hắn sợ bắn lên, lập tức xoay người đối mặt với Tuyết Hoài, vừa thấy y, hồn hắn muốn bay hết một nửa.

Tuyết Hoài đứng trong sân, trong tay cầm cung bạc, dây cung kéo căng, mũi tên nhắm thẳng mi tâm của hắn. Hôm nay y mặc một thân tuyết trắng, tóc đen như mực, thị nữ dùng dây vàng buộc lại, vốn là dáng dấp lạnh lùng trong trẻo khó gần, nay lại cầm vũ khí trong tay, tự nhiên lại sinh ra sát khí.

Tuyết Hà sợ đến mức không dám thở mạnh, hắn thấy rõ ánh mắt của Tuyết Hoài - băng lãnh, sâu thẳm, không chút tình cảm.

Y thật sự muốn giết hắn!

Tuyết Hà mở miệng, thanh âm run rẩy trả lời: "Ca, đệ, đệ tới giúp mở cửa sổ, mẫu thân nói, nói mấy ngày nay phải chú ý các gian nhà, thông gió thông khí."

Tuyết Hoài vẫn không nhúc nhích: "Rồi sao, ngoại trừ ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được bước chân vào phòng của ta. Mặt khác, ngươi không có gì nói với ta sao?"

Tuyết Hà khóc nức nở, khó khăn nói: "Ca, thư của ca, đệ chân trước đi gửi, chân sau đã bị con ác thú trong phòng của ca ăn, ta không biết, hôm nay nghe mọi người nói ca bị vây ở Thâm Hoa Đài, đệ liền nghĩ tới chuyện này, đệ không cố ý mà, ca ca, đệ không cố ý..."

Tuyết Hoài nghiêng đầu, phun ra hai chữ: "Tuyết Hà."

Tuyết Hà giật mình, thấy đầu ngón tay của y giật giật, tựa như sẽ buông ra ngay.

Tiếng gió chợt nổi lên, mũi tên sắt nhọn xé gió cắt màng nhĩ, hòa theo tiếng hét chói tai của Tuyết Hà vang vọng khắp sân yên tịnh - hắn đầu váng mắt hoa, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy không còn hy vọng gì nữa.

Nhưng tiếng gió bỗng dừng lại.

Hắn nhắm mắt lại, giữa chân mày cảm thấy một trận tê dại, còn mang theo sát khí, chỉ nhích một chút nữa thôi vật này sẽ khắc sâu vào hộp sọ của hắn.

"Quá tam ba bận, Tuyết Hà, ngươi còn 2 cơ hội nữa." Tuyết Hoài cười ôn nhu.

Tuyết Hà mở mắt, phát hiện mũi tên dừng lại cách trán mình đúng nửa tấc. Tuyết Hoài thu hồi pháp lực, mũi tên sáng loáng lạch cạch rơi xuống đất - xoẹt qua cổ hắn một vết máu nhạt.

Chân của hắn thoáng cái mềm nhũn, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, cứ như đã chết đi một lần, cả người ỉu xìu.

Tuyết Hoài nhàn nhạt nói: "Trở về chỉnh đốn lại, phụ thân sắp về rồi, bộ dạng này của ngươi thật xấu xí." Tuyết Hoài thuận tay vỗ vỗ đầu của hắn: "Ngoan".

Red: Gián nó chịu edit rồi bey ơi~

Hoàn chương 9