Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 6




Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tuyết Hoài đẩy cửa bước vào, đầu tiên là nhìn thấy Vân Thác đang ngồi đó.

Y lập tức quyết định, về nhà sẽ xách Thanh điểu đi nướng ngay và luôn.

Chỗ ngồi của Vân Thác không chú ý lắm, nhưng bản thân tên này không chú ý không được. Trời sinh cho hắn lệ khí tà ác mà băng lãnh, phật ấn đỏ tươi giữa chân mày không thể kìm hãm được khí chất mà còn tăng thêm vài phần âm độc, đôi mắt đen kịt như hồ nước sâu không thấy đáy, khi nhìn vào có thể khiến người khác giật mình.

Trong giây phút nhìn thoáng qua ngắn ngủi, y đột nhiên chú ý đến một chuyện lạ - Kiếp này, tóc Vân Thác có màu bạc. Kiếp trước, khi y thành quỷ hồn thì thấy tóc Vân Thác cũng là màu bạc trắng.

Lúc trước y thấy, cũng không kịp tỉ mỉ nhớ lại.

Tóc trên Tiên giới cũng chia ra nhiều màu sắc, nhưng y nhớ kỹ trước khi y chết mấy ngày thì tóc Vân Thác vẫn là màu đen. Tóc trắng mắt đỏ là đặc thù của Ma tộc, không biết có phải do huyết thống Ma tộc đột nhiên trội hơn không, nên theo công pháp của hắn mới từ từ lộ rõ.

Nếu vậy, so ra đời này phát triển nhanh hơn đời trước, cho nên kiếp này có phải còn chuyện gì đó không rõ ràng?

Như vậy về sau y càng phải thận trọng hơn khi hành sự.

Tuyết Hoài nhanh chóng không nhìn Vân Thác nữa, làm bộ không phát hiện ra luôn. Vân Thác cũng không nhìn y, chỉ cúi đầu thưởng thức món pháp khí bình thường trong tay, hay có thể nói là món đồ mà chặn cướp từ Tuyết gia.

Chư Tinh đứng dậy, khách khí gọi y một tiếng: "Tuyết công tử."

Tuyết Hoài khoát tay: "Nhiều lời vô ích, Chư tiểu công tử, hôm nay ta tới lấy lại đồ của Tuyết gia. Gia phụ làm việc ngay thẳng, Tuyết Hoài ta cũng tự nhận chưa từng sai sót điều gì, chẳng biết tại sao lại rước lấy...chiếu cố của Chư tiểu công tử?"

Chư Tinh nhìn thẳng vào khuôn mặt người kia, chống lại đôi mắt sáng ngời, khí khái bệ vệ bỗng nhiên thấp đi mấy phần: "...Ta lớn hơn ngươi một tuổi đấy Tuyết công tử."

Tuyết Hoài nghĩ thầm nhà ngươi còn không phải là thằng nhóc hư chắc, nét mặt vẫn như cũ sửa miệng: "Chư huynh."

Chư Tinh khẽ vuốt cằm: "Mới vừa rồi ngươi nói không muốn nhiều lời vô ích, ta cũng vậy. Lấy cũng lấy rồi, ta bồi thường cho Tuyết gia gấp ba. Ta thích vật này, nếu không được, thì lấy lại bằng bản lĩnh ngươi đi. Ngươi thấy sao?"

Hắn rút trường kiếm trong tay, tiện tay ném vỏ kiếm về phía sau, thân kiếm phát ra tiếng vang. Người xung quanh đứng dậy vỗ tay bảo kiếm tốt, âm hưởng vang lên một mảng phòng.

Tuyết Hoài nghiêng đầu, vô tội chớp mắt một cái, giơ tay áo trống rỗng đến phía khán giả đang xem: "Nhưng ta cái gì cũng không đem theo. Tay trần đánh nhau, dù sao cũng không tốt lắm, không bằng mình lấy phương thức hòa bình mà giải quyết, ngươi thấy sao?"

Lúc trước vòng vo nửa ngày trời ở phòng binh khí, cuối cùng y cũng không mang cái gì theo. Cũng may là không đem theo gì, cái miệng của Thanh điểu như xe ngựa chạy vậy, nửa câu cũng không tin được.

Y chớp mắt, mỉm cười. Ngày thường bộ dáng lãnh đạm, một khi ánh mắt y tập trung, có biểu tình khác có thể khiến người xem đui mù.

Mọi người nhất thời ngây dại.

Thiếu chủ Tuyết gia...Cũng không phải như lời đồn nha, sao có thể mắt cao hơn đầu chứ?

Trái lại rất dễ nói chuyện nè, còn rất hòa khí.

Nụ cười này của y khiến Chư Tinh có hảo cảm ngay mà còn đỏ bừng cả vành tai, nhưng vẫn cố duy trì mặt mũi, cười lạnh: "Ta nghe nói cả đời Tuyết gia buôn bán quân hỏa nổi tiếng khắp Tiên Châu, thiếu chủ Tuyết gia nhất định nam nhi mạnh mẽ, không ngờ ngay cả đánh nhau cũng ẻo lả thế này."

"Anh hùng không nhìn mặt mà soi, thất phu còn làm chuyện văn nhã." Tuyết Hoài chỉ chỉ bình rượu trên bàn gương và ống phi tiêu, lời trong miệng còn chưa nói hết thì bị một tiếng ho nhẹ của Vân Thác cắt đứt.

Vân Thác ở trong góc đổi tư thế ngồi, nhìn về phía y: "Vậy thì phạt rượu thôi. Ngươi đơn đấu, cũng coi như chúng ta khi dễ ngươi rồi, ta và ngươi cùng thi, ai say trước thì pháp khí thuộc về người kia. Nhà nào thua thì trả tiền, tất cả mọi người ở đây có ý kiến?"

Tự nhiên Tuyết Hoài bị Vân Thác đưa vào trò chơi khác: "???"

Mọi người đều không dị nghị, Chư Tinh gọi hạ nhân đến, bầu không khí dần nóng lên, các thiếu niên thì xoa tay.

Tuyết Hoài kêu lên: "Ta có ý kiến."



Vân Thác xoay đầu nhìn y, ánh mắt có chút lạnh: "Thế nào, sợ thua?"

Tuyết Hoài: "..."

Vân Thác lại hỏi: "Ngươi mê rượu nhỉ? "

Tuyết Hoài: "..."

Vân Thác đồ cái thứ thù dai.

Kỳ thật tửu lượng của Tuyết Hoài không tốt lắm, nhưng y vẫn dám uống vì có hai nguyên nhân:

Một, khi y say hay không say thì cũng không có khác biệt gì nhiều.

Càng say, ánh mắt y càng trong sáng, còn lấp lánh lấp lánh, giống như bệnh nhân qua cơn bệnh nặng, ánh mắt sáng ngời khiến người khác cảm thấy sợ sợ. Tuy hậu quả khi say là phải nằm trên giường hai ngày, nhưng từ đó tới giờ y chưa từng ngã trên bàn rượu.

Hai, khi y bước vào trong đã chú ý tới, khí tức của đám thiếu niên này có chút bạc nhược, hiển nhiên tu hành không tiến bộ, ngay cả Kết Đan kỳ còn chưa tới. Tuy chỉ có Vân Thác vì căn cốt hỗn huyết Thần Ma, y không nhìn được, nhưng cũng đủ ép cả đám này đến gắt gao.

Mấy cái tên công tử ăn chơi trác táng này ngày thường không chịu học hành, cho nên không dám ý kiến, còn lo lắng sợ sệt Vân Thác, ngay cả có ý kiến thôi cũng chần chờ, sau cùng chốt một kết quả - bảo tỳ nữ cầm đàn tranh ra, tùy tiện đàn một khúc, giống như đánh trống cổ vũ, mỗi lần chuyển âm, ai nhận được phi tiêu thì uống một chén rượu, toàn bộ là vận may.

Tất cả mọi người vẫn còn giữ được trầm ổn, bảy tám vòng uống tới uống lui, thần trí vẫn còn tỉnh táo. Cầm nữ tấu một bài Phá trận khúc, sau đó chuyển sang một vài tiểu khúc dân gian, một canh giờ trôi qua, những người này ấy vậy mà vẫn không ngã.

Rượu mà bọn họ uống không phải rượu trái cây, rượu gạo nấu như nhân gian, mà là tiên tửu chôn dưới đất hơn vạn năm, dù thuật pháp cũng không làm được. Mọi người tại đây chỉ thấy ánh mắt Tuyết Hoài ngày càng sáng rực, tinh thần càng hăng hái, một chút cũng không giống người say, ai nấy đều thấy khó ở rồi đây. Bọn họ hoàn toàn lấy khí tràng "Không thể mất mặt ở đây" mà chống đỡ.

Tiếng đàn du dương, ăn uống linh đình. Cứ như vậy lại quay về tiểu khúc khác, cầm nương cũng không chịu nổi, đành phải khép nép xin lỗi bọn họ: "Thật có lỗi với các vị công tử, nô thực lực có hạn, chỉ học qua vài khúc dân gian cũng bấy nhiêu đấy thôi."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tuyết Hoài đã ôn nhã gật đầu, nhẹ nói: "Ngươi cứ lui đi, đàn để lại, để ta."

Nói xong, y đứng dậy, thuận tay vỗ vai Vân Thác, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ngươi cùng phe với ta, trước tiên giúp ta chống một ván, được không?"

Mùi rượu trong veo bên tai truyền đến, mang theo hô hấp ấm áp.

Bước chân Tuyết Hoài vẫn ổn, mắt sáng rực, nhưng Vân Thác biết y đã say...

Lúc y nói chuyện, ngón tay có hơi dùng sức, khẽ chạm lên cổ áo hắn, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh cọ lên da hắn, còn có mùi thơm như hoa.

Hắn nói: "Được."

Y hùa tới hùa lui rất tốt, tất cả mọi người đã uống đến không tỉnh táo, ngã trái ngã phải đến rót cho Vân Thác, có đôi khi nghe một âm điệu giống như đổi bài, dù có đúng hay không cũng nhào sang chỗ Vân Thác.

Vân Thác yên lặng một chén lại một chén uống xuống, không động đậy, cũng không có say. Chỉ nhân lúc rãnh rỗi thì nhìn sang bên phía Tuyết Hoài.

Y đánh đàn nhìn thì tốt lắm, nhưng có điều không phải dân chuyên. Một đám người hát lung tung, bầu không khí không còn giương cung bạt kiếm như lúc nãy nữa, cũng có mấy người hơi chút tỉnh táo, nghe như ma âm rót vào tai thì nở nụ cười: "Tuyết công tử, ngươi đàn cái gì vậy hả?"

Tuyết Hoài khí định thần nhàn nói: "Chút nữa các ngươi mới biết được hay chỗ nào."

Một nén nhang sau.

Ông chủ cùng tiểu nhị đem đồ ăn lên bị tình cảnh trước mặt dọa cho giật mình - trên mặt đất, trên bàn sáu bảy thiếu niên nằm ngang dọc đủ tư thế, có người không ra thể thống gì nằm nhoài trên đất, cứ như bánh mì kẹp thịt loại lớn nằm thành một đống.

Tuyết Hoài khẽ cười một tiếng.

Cùng y đấu hả, còn non lắm.

Tu vi Ngân Đan, đem linh lực dung nhập vào tiếng đàn, ngay cả hoặc thuật (thuật mê hoặc) cũng không dùng, vậy mà có thể đem...mớ học tra (học dốt, ngược với học bá) học hành không đến nơi đến chốn đánh ngã cho đầy đất. Y dự đoán cũng không sai, kiếp trước, những thiếu niên này không có ấn tượng cho lắm, chắc lúc đó còn chưa đi đến cuối cùng với Vân Thác.



Nói cách khác, sức chiến đấu của y trong căn phòng này ai cũng không bằng.

Tuyết Hoài chậm rãi dừng lại tiếng đàn, uống một chén trà, ăn vài miếng trái cây, sau đó từ trong không trung biến ra một sợi dây trói.

Mấy cái tên thiếu niên ương ngạnh này, cứ túm lại rồi cột vào chung một cái trụ. Chư Tinh thì có phần quà đặc biệt hơn - Tuyết Hoài cột hắn lên xà nhà, chỉnh lại độ dài ngắn sợi dây, hắn tỉnh lại sẽ bị một cơn đau quặn ở bụng dưới ập tới, nhưng chân thì vẫn tòn ten không chạm đất được.

Đến Vân Thác, thì Tuyết Hoài do dự một chút.

Cuộc đối tửu này, y và hắn ở một phe, nhưng lúc y đánh đàn lại không nghĩ đến tình huống đó.

Buộc hay không buộc?

Để tỏ lòng...đối xử bình đẳng với đám nhóc gia môn, cuối cùng Tuyết Hoài quyết định trói hắn lại.

Để tỏ lòng tôn kính người chức cao hơn, y cột riêng hắn vào một cái trụ khác.

Làm xong tất cả, y biến ra một cây thiên niên mặc bút (mực nghìn năm vẽ rồi không xóa được, đợt Tiểu Phượng Hoàng vẽ râu cho Tinh Dịch ấy...). Trên mặt mỗi người đều vẽ một con rùa đen, người thì con cua, chắc chắn biểu cảm trên mặt bọn họ sau khi tỉnh lại càng thêm đặc sắc.

Nhưng dù sao y cũng không dám nhổ lông trên đầu cọp - Tuyết Hoài tuy uống say nhưng vẫn giữ chút tỉnh táo cuối cùng, phải nhịn, không được vẽ lên mặt Vân Thác một chú heo nhỏ.

Trước kia có một người dám cho con mèo Dưa Ngốc của Vân Thác ăn đồ bẩn, liền bị Vân Thác phân thây lúc còn sống, có người dám dán chữ sau lưng Vân Thác thì bị hắn làm thành giấy quỷ kẹp vào trong cây đuốc đốt lên...Đủ kiểu, đủ loại, Tuyết Hoài không có gan khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn.

Y nửa quỳ xuống, tìm trong tay áo Vân Thác cái pháp khí kia. Sau khi nó được biến về kích cỡ bình thường thì nhìn nó côn không ra côn, đao cũng không giống đao, nhưng hình dạng lại có phần giống một loại binh khí chốn nhân gian.

Không phải đồ cổ, trái lại rất mới.

Y xem kỹ, muốn xem người chế tạo là ai, lật qua lật lại cũng chỉ tìm được một ký tự không rõ nghĩa.

Một giọng nói trầm thấp hơi mỏi mệt từ đỉnh đầu y truyền đến: "Đây là thần binh mà Thái tử của Phù Lê cung tinh luyện ra, ký hiệu này là dấu ấn riêng của hắn, là ngôn ngữ của tộc Phượng Hoàng. Bạch Dịch, Phù Lê đế quân đời tiếp theo, ngươi gặp hắn chưa?"

Gián: mọi chi tiết liên quan đến Bạch Dịch xin mọi người hãy đọc Phụng chỉ béo phì của chúng tớ, đã edit hoàn nhé

Tay Tuyết Hoài run một cái.

Y ngẩng đầu lên, Vân Thác đang bị y trói lại đã mở mắt ra từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn y.

Những người khác vẫn còn ngất, trên mặt đứa nào cũng đều dính tuyệt tác của Tuyết Hoài, y nửa quỳ trước mặt Vân Thác, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, nửa ngày không nói thêm câu gì.

Vân Thác giật giật.

Tuyết Hoài theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng Vân Thác cũng không giãy dụa, chỉ quay đầu nhìn y. Hắn nỗ lực từ khe hở giữa sợi dây vươn một ngón tay, chỉ trên mặt mình, ý bảo y: "Vì sao ta không có? Ngươi định không vẽ trên mặt ta gì à?"

Tuyết Hoài: "?"

Vân Thác nỗ lực tranh thủ: "Tuyết Hoài, không cần nhường. Tuy lần này ta với ngươi cùng phe, nhưng nếu ngươi bỏ qua ta, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục coi thường ngươi, nói ngay cả ta mà ngươi cũng không dám chọc, là một tên ẻo lả. Cho nên ngươi cũng phải vẽ thêm gì đó trên mặt ta đi."

Tuyết Hoài say rồi, bị hắn thuyết phục đến bối rối, ánh mắt trong sáng ngẩn ngơ. Quỷ thần xui khiến, y nghĩ lời Vân Thác nói cũng có đạo lý, vì vậy nhích lại gần, cầm bút vẽ lên mặt hắn một con heo nhìn ngốc đến không thể ngốc hơn.

Mực thiên niên có chút lạnh, mang theo hàn khí, chạm đến da thịt rất nhanh bị hun nóng. Vân Thác từ từ nhắm hai mắt, chờ y xẽ xong liền mở mắt ra, khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh ngày thường nhìn y.

"Ngươi có thể đi." Nói xong, hắn rời đường nhìn, nhìn đồng bọn bị cột thành bánh chưng, sau đó giả vờ ngủ.

Tuyết Hoài: "...Ngươi thật sự không có vấn đề gì sao?"

Người này, không chừng là một kẻ ngu á nha.

Hoàn chương 6