Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 3




Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Lời tác giả:

Vân Thác: Ta không có ý gì cả, cứ gọi là Lôi Phong được rồi.

- -------------

Vân Thác tựa như cảm nhận được thái độ né tránh của y, không dừng lại, cũng không nói thêm lời nào, cứ thế mà đi.

Bóng lưng cô đơn vững chãi đi vào trong gió tuyết, chỉ còn lại mùi trúc thơm ngát nơi đây.

Tuyết Hoài nhìn đôi giày xấu xí trên chân, đứng dậy dẫm dẫm, vô cùng ấm áp.

Trở về phủ đệ Tuyết gia, y cởi đôi giày này ra, bảo người giặt sạch rồi gói kỹ, rồi dùng cái túi đựng 50 hạt ngọc vàng đưa cùng với đôi giày tới Vân gia.

Y có ý dò xét ý tứ bên trong: Nếu như là vì biểu lộ lòng biết ơn, người bình thường trực tiếp đưa tiền và thư là được. Nếu muốn cắt đứt quan hệ thì cứ đem giày trả lại.

Y cùng lúc đưa hai thứ qua, muốn xem Vân Thác sẽ chọn cái nào.

Dù sao thì y cũng có nhiều nghi vấn, vì sao đang yên đang lành, lần đầu tiên gặp nhau mà Vân Thác đã xông đến ôm y. Đời trước y chủ động trêu chọc, Vân Thác tới tìm thì không có lạ gì, nhưng đời này y cố ý tách ra, Vân Thác lại nhanh chóng tìm thấy y. Chuyện này khiến y có chút kinh hãi.

Ngày hôm sau, Vân gia cũng có phúc đáp lại, không có gì khác, tiền và giày đều được trả về, còn kèm theo một bức thư cảm ơn.

Vân Thác viết ngắn gọn: "Việc nhỏ, không cần khách khí."

Hai bên đều rất khách khí, thái độ của Vân Thác khiến y nhìn không thấu, Tuyết Hoài liền tạm đem việc này buông xuống.

Tuyết Hà trở về đã là sáng ngày hôm sau. Lần bách quỷ dạ hành này và Tuyết Hoài trong trí nhớ không đúng lắm, Tuyết Hà sợ mất mật, cuối cùng là được huynh đệ Vân Thác đưa người trở về.

Liễu thị thấy hắn trì độn, còn là bộ dáng bị khi dễ, bà đau lòng muốn chết, mỗi ngày đều nấu canh vừa tìm linh dược, lần nào nấu bà đều đưa sang bên Tuyết Hoài một bát. Toàn bộ bị Tuyết Hoài ném cho con Thao Thiết y nuôi ăn hết.

Trừ lần đó ra, thức ăn của y và phụ thân đều được y chú ý tới, trước đây là Liễu thị tự mình đưa cơm đến thư phòng của phụ thân, nhưng hiện tại Tuyết Hoài nhờ lão nô bộc thay y đưa cơm mà không kinh động đến Liễu thị, để tránh khỏi sai lầm.

Không phải y trông gà hóa cuốc, mà đời trước ở trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt, y đột nhiên chết đi, vận mệnh là tẫn, không thể làm gì khác, nhưng biểu hiện của Liễu thị sau khi y chết thì khiến người không thể an tâm.

Ngoài việc đó ra, lúc y rời nhà theo Vân Thác lên phương bắc, vài năm không trở về, phụ thân vẫn luôn sung mãn bỗng mắc bệnh nặng mà không hiểu vì sao, nằm trên giường triền miên, bệnh như kéo tơ không cách nào chữa tốt, một lần rời phòng đi dạo lại bị té một cái, từ đó liền nằm bất động.

Hiện tại xem ra bên trong có chút đáng ngờ.

Tuyết Tông giải quyết xong công việc, hôm sau liền trở về nhà.

"Đệ đệ con nói hai đứa cùng nhau đi, sao con lại về nhà trước, còn nó lại bị kinh sợ thành thế này?" Ông tìm Tuyết Hoài nói chuyện, thần tình nghiêm túc, nhưng giọng nói hết sức hiền hòa, còn có chút ý tứ cẩn thận: "Tiểu Hà nó khóc nói với phụ thân là con không quan tâm đến nó, nói không ngờ con lại là một ca ca như vậy. Tiểu Hoài, nói cho phụ thân nghe, tình huống lúc đó như thế nào? Dì con tới tìm ta gây náo loạn."

Tuyết Hoài phải gọi Liễu thị là Liễu di.

Y không nhanh không chậm nói: "Lúc đó con kiến nghị đệ ấy nên theo con cùng nhau xông ra, nhưng nó không muốn, con liền đi trước tìm người giúp đỡ, sau đó quay lại đón nó. Chuyện quá khẩn cấp, con không có thời gian nói tỉ mỉ với nó."

Y bưng chén trà đặt lên môi, mỉm cười: "Nhưng không ngờ tiểu đệ lại nghĩ về con như vậy. Cha, người tốn công để con quản tiểu đệ thì không bằng sớm đem nó bái một sư phụ tốt. Mười bốn mười lăm tuổi rồi, ngay cả đao cũng không cầm được, cũng phải xem mặt mũi Tuyết gia chứ."

Tuyết Tông ho khan vài tiếng, cố gắng xuất ra uy nghiêm của một người làm cha: "Được rồi, thường ngày có chuyện gì tốt thì con cứ nhường nó, có ủy khuất gì thì cứ nói cho cha, những chuyện nhỏ nhặt không nên để trong lòng, chờ vài năm sau nữa cha có quy tiên, hai huynh đệ con vẫn bầu bạn với nhau, đây mới là chuyện cha lo lắng lâu dài."

Tuyết Hoài cười: "Vâng, cha yên tâm, con có chừng mực."

"Còn cái người Vân Thác kia, người của hắn lặn lội đường xá xa xôi giúp Tiểu Hà về nhà, chúng ta cũng nên mời bọn họ bữa cơm." Tuyết Tông nói: "Lần này ít nhiều gì cũng nhờ họ mà các tiên hương bách tính không gặp nguy hiểm gì, ngày mai cha phải đi qua Tiên châu lân cận để làm việc, con thay mặt cho Tuyết gia mà đáp lễ cảm ơn nhé."

Tuyết Hoài ngây ra một lúc: "Cha, Vân gia rắc rối phức tạp, Vân Thác cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, cùng hắn có quan hệ chưa chắc đã là chuyện tốt, viết lá thư cảm ơn là được rồi."



Tuyết Tông chăm chú suy nghĩ một hồi: "Con nói không sai, nhưng con đường sau này của Vân Thác vô cùng rộng mở, cho hắn một cái ấn tượng cũng tốt, sau này không chừng còn có khả năng trở thành khách hàng lớn của chúng ta. Tuyết gia chúng ta đâu phải chưa quen biết từng hạng người gì? Làm ăn với yêu ma quỷ quái còn làm được, một người sống sao lại không dám."

Tuyết Hoài càng nghĩ càng đau đầu. Y nghĩ một lát rồi nói: "Đã như vậy thì kêu Tuyết Hà làm đi. Vân gia là ân nhân cứu mạng của nó, cũng là của Nhị thiếu gia Tuyết gia, không có lý do gì con phải nhúng tay vào cái rắc rối này, đến lúc đó con chỉ cần ra mặt nói lời cảm tạ là được, còn lại coi như là rèn luyện tiểu đệ đi."

Tuyết Tông nghe xong cũng không nghe ra sai chỗ nào, cũng đồng ý với lời y.

Ba ngày sau, Tuyết Hoài tiễn phụ thân đi làm xa. Hôm sau, Tuyết Hà hưng phấn gửi thiệp mời đến Vân gia, mong muốn Vân Thác có thể đến dự tiệc.

Kỳ thực, ngày đó dẫn hắn trở về là đám hoàn khố (chỉ đám con nhà giàu ăn chơi trác táng) có quan hệ tốt với Vân Thác, còn Vân Thác chỉ lo đuổi theo Tuyết Hoài, không có chú ý tới hắn.

"Thiếu tiên chủ, có đi không ạ?" Trong Tầm Tiên Các, các thiếu niên nhận được thiệp mời đều tập trung lại, cợt nhả cười đùa: "Cái thứ này còn dám nói mình là Nhị thiếu gia Tuyết gia, lá gan cũng ghê gớm thật, vừa gặp ngươi một lần liền mời ăn cơm. Là coi trọng người rồi ha?"

Bọn họ đều biết rõ tính tình của Vân Thác, thích là thích, không thích là không thích, hắn không muốn xu nịnh ai, dù đầu rơi máu chảy cũng không hàng, đến diễn trò càng không biết.

Cho nên vị thiếu tiên chủ này, đã mười bảy tuổi mà vẫn không có đối tượng. Từng có một gia đình vô cùng hiển hách tìm hỏi hắn, hắn đều từ chối, mặc cho bọn họ dùng mọi thủ đoạn, đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn.

Hắn chính là người như vậy, làm việc chưa bao giờ nể mặt ai, luôn luôn có thái độ cực đoan, đây cũng chính là vốn liếng của hắn.

Mọi người hăng hái nghị luận, Vân Thác lại nói: "Đi."

Ánh mắt kinh ngạc đều tập trung trên người hắn, Vân Thác lại không nói gì thêm. Hắn cầm lấy thiệp mời, bao thư sẫm màu có khắc phù vân, ở trong từng tên gia chủ lần lượt hiện lên, cuối cùng là chữ "Tuyết Hoài", bút tích tiêu sái vô cùng đẹp mắt.

Vân Thác sẽ đến làm khách, Tuyết Hà vui muốn ngất đi.

Mấy ngày này Tuyết Tông không ở đây, Tuyết Hoài cũng ra ngoài đi dạo cả ngày, hai mẹ con hắn làm lễ như ăn mừng năm mới, bố trí đủ chỗ, khiến phủ đệ gà chó không yên, chỉ khi Tuyết Hoài trở về nhà thì họ mới không dám làm ầm ĩ nữa.

Tuyết Hà thấy y vẫn không ở nhà, vì vậy giả vờ quan tâm: "Ca, ngày mai Vân công tử tới rồi, ca có ở nhà không? Ca không muốn gặp mặt hắn đến vậy sao?"

Tuyết Hoài ôn nhu nói: "Ta gần đây bận rộn công việc, sẽ không về nhà. Vốn ta có đáp ứng với phụ thân sẽ thay mặt trưởng bối nói lời cảm tạ, nhưng lần này đành làm phiền Liễu di. Về phần Vân cái gì đó, ta không hứng thú, ngươi cứ đi tiếp đãi hắn đi."

Tuyết Hà vội vàng nói: "Ca, ca không cần lo lắng, lần này ta sẽ làm thật tốt, ca cứ lo làm tốt việc của ca đi."

Tuyết Hoài cười mà không nói.

Y không rõ lắm rằng đời trước vì sao Vân Thác và Tuyết Hà lại đến được với nhau, nhưng nhìn cái bộ dạng hăng hái này của đệ đệ, không chừng đây cũng là phần kế hoạch của Liễu thị, một cơ hội tốt để lấy lòng Vân Thác.

Y không thích Tuyết Hà, cũng không cảm thấy hắn xứng đôi với "Một kiếm động Cửu Châu" là Vân Thác, nhưng chuyện tình cảm từ trước tới nay ấm lạnh tự biết, duyên phận cũng không đỡ nổi, y cũng không có tư cách gì để nói.

Mấy ngày nay y giúp phụ thân chăm sóc mấy bồn hoa cảnh, đóng một quyển sách về hình ảnh các loại binh khí, nghe nói là Phù Lê đế quân chỉ đích danh. Khổ nỗi phụ thân y không tìm được một họa sĩ nào vẽ tốt, thử rất nhiều lần cũng không hài lòng, Tuyết Hoài dự định muốn tự mình động thủ thử xem.

Gián: Anh Tinh Dịch ơi, anh không ở nhà chăm chim ú mà qua đây làm cameo hở anh

Tràng yến hội đã bắt đầu, y vẫn còn thơ thẩn đi dạo trên chợ tiên, không mang theo người hầu, tùy tiện vào một gian hàng sách, cùng chủ tiệm bắt chuyện đôi câu, rồi cùng nhau uống một chén trà, còn có thể thấy chủ tiệm lấy ra giấy Tuyết Lãng và bút ngọc được cất kỹ đưa ra xem. Thanh niên thanh nhã ngồi nơi đó, tạo nên một bức tranh yên tĩnh xinh đẹp, rực rỡ trong một buổi chiều đầu đông đầy ấm áp.

"Thật hoa lệ, đây chính là danh môn Tuyết gia? Sao lại làm như cái lễ thành hôn ở nhân gian thế nhở, tràng cảnh cũng quá lớn, lão đại, ngươi thấy đúng không?" Người bên cạnh hắn dùng bí thuật truyền âm, cười nhẹ bước qua cánh cửa Tuyết gia.

Vân Thác nhìn chung quanh một vòng, không tìm được người mà hắn muốn thấy.

Trước sân, người hầu đừng thành hàng đợi lệnh, Tuyết Hà và Liễu thị đứng trước cửa, hai người đều tươi như hoa, vội vội vàng vàng tiếp khách.

Vào bữa tiệc, ngoại trừ Vân Thác, những thiếu niên khác chậm rãi quây quanh Tuyết Hà chơi đùa. Liễu thị tương đối cao tay, dù sao cũng không đánh người mặt cười, đám thiếu niên công tử sống trong lụa là từ nhỏ cao cao tại thượng, cũng không ngại Tuyết Hà có thêm một người bạn mới.

Duy chỉ có một thiếu niên ngày ấy đã thấy qua Tuyết Hoài liền thăm dò hỏi: "Ca của ngươi đâu? Tuyết đại công tử không ở đây sao?"

"Sao vậy Chư Tinh, thấy một lần liền nhớ mãi không quên à."

Thiếu niên được gọi là Chư Tinh cũng không giấu giếm, có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Thì sao chứ, ta còn muốn kết giao bằng hữu mà."



Tuyết Hà vội nhỏ giọng trả lời: "Ca ca gần đây bận rộn nhiều việc, các vị ca ca nếu muốn gặp y thì ta sẽ tìm y bớt chút thời gian gặp gỡ."

Chư Tinh cười cong cong mắt: "Vậy thì quá tốt rồi."

Thanh âm Vân Thác bỗng vang lên cắt đứt chuỗi ồn ào của những thiếu niên: "Y đâu rồi? Vì sao không đến?"

Tuyết Hà lén giương mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Y lên chợ chọn mua giấy để làm tập tranh thần binh giúp phụ thân, lúc đó ta cũng hỏi y có đến hay không, thế nhưng y nói y không có ấn tượng với ngài, ngay cả tên cũng không nhớ."

Red: á à trà xanh đây rồi:)

Liễu thị ho khan một tiếng, cố ý nói lớn thanh âm, như trách cứ: "Không lớn không nhỏ, ca ngươi vốn bận rộn, có gì tốt đâu mà nói. Còn không mau rót rượu cho Vân công tử?"

Hai mẹ con kẻ hát người xướng, trong ứng ngoài hợp, ánh mặt của những người khác dần trở nên bất thiện, nghe cách nói thế này, thiếu chủ Tuyết gia có vẻ khinh thường bọn họ thì phải.

Thảo nào đang ở Tầm Tiên Các cũng có thể không nói câu nào mà trực tiếp bỏ đi. Từ trước đến nay chỉ có bọn họ xem thường người khác, người ở bậc bề trên cũng phải nể họ ba phần, đây là lần đầu tiên có người không cho Vân Thác mặt mũi đến như thế.

Vân Thác không lộ biểu tình gì, ánh mắt nhìn lướt qua hai mẹ con một vòng, con ngươi tràn đầy tăm tối.

Tiệc hội tiến hành được phân nửa, hắn đứng dậy cáo từ, chỉ nói có việc gấp, không tiếp tục quấy rầy.

Hắn có thể tới đã khiến Liễu thị cao hứng bừng bừng, mắt thấy không giữ được người nữa, bà cũng chỉ có thể mang mặt cười tiễn khách, còn dặn Vân Thác thường xuyên ghé thăm.

Vân Thác khách khí nói: "Sẽ."

Chợ Tiên đã sẩm tối, người tới lui cũng thưa dần.

Tuyết Hoài đang ngồi thử giấy bút, ngòi bút phát ra tiếng xào xạc, bút tích tiêu sái rõ ràng, như thở ra hơi nóng ướt át.

"Thế nào? Loại giấy này tốt lắm đúng không? Dùng để vẽ là vừa đẹp." Ông chủ uống một ngụm trà, khom lưng nhìn y viết chữ. Hắn đang chuẩn bị lôi kéo làm quen, nhưng vừa quay đầu liền thấy một thiếu niên mặt mày nghiêm túc, như Quỷ ảnh Tu La, bất ngờ bị sặc một cái.

Tuyết Hoài đang chuyên tâm suy nghĩ về loại giấy, không chú ý ông chủ bên kia bị thiếu niên vừa tới bảo đi chỗ khác chơi đi, nhẹ đáp: "Không vội, ta viết thêm vài chữ đã."

Còn chưa viết, đầu bút lông ngừng lại, một bàn tay từ trên trời đưa xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

Hô hấp ấm áp từ phía sau truyền đến.

Đó là một tư thế rất cẩn thận, thân thể không đụng vào y, nhưng lại từ phía sau cúi người tới, cầm lấy tay y, tay kia thì khoác lên đầu vai y, nhưng chỉ là động tác giả, sau đó trượt xuống đặt bên cạnh bàn.

Hương mực vấn vương, ngòi bút chợt dừng, bởi vì tay hai người vô duyên vô cớ cùng một chỗ nên có chút lệch.

Một nét ngang, hai nét ngang, nét mực đen dời đi, đường cong thứ nhất đưa xuống, sau đó như có như không quẹt ngang, thu liễm độ mạnh mà điểm một nét cuối.

Là một chữ "Vân". 云

Tuyết Hoài kinh ngạc quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt gần như gang tấc của Vân Thác.

"Tên ta là gì?"

Vân Thác hỏi.

Tuyết Hoài nhìn hắn, sau đó nhìn giấy bút trên bàn. Lá trà đã chìm hẳn xuống dưới đáy chén, phản chiếu ra hình ảnh y đang bị một người ôm ấp ở phía sau.

Y rốt cục cũng có phản ứng, thở gấp nói: "Tại sao lại là ngươi? Ngươi có bệnh hả!"

Lúc này Vân Thác mới buông y ra, ánh mắt như cũ nhìn y. Cho tới bây giờ, một con người tràn ngập sát khí, lúc này trong mắt lại có thể lộ nụ cười ôn nhu.

"Ta là Vân Thác, Tuyết Hoài, ngươi phải nhớ kỹ."

Hoàn chương 3