Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 27




Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tuyết Hoài thật không ngờ Vân Thác lại có ý định ở nhây tại Mộ Dung sơn trang.

Vân Thác nghe y nói xong, theo quy củ ăn không nói dùng hết bữa sáng, ăn xong mới lên tiếng hỏi y: "Tuyết Hoài, nếu ta muốn bái sư thì phải làm thế nào?"

Tuyết Hoài cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Vân Thác nhìn y, nghiêm túc trả lời: "Trước giờ ta vẫn tu hành một mình, vẫn có nhiều chỗ bị vướng mắc nhưng không có ai chỉ dạy, ta nghĩ nhân cơ hội này tu luyện thật tốt, cố gắng trở thành một người có ích góp phần xây dựng phát triển Tiên châu."

Tuyết Hoài mặt không cảm xúc: "Lý do này quá gượng gạo, đổi."

"Ta ngưỡng mộ tư thế oai hùng của Mộ Dung sơn chủ..."

"Lại gượng ép, lão nhân gia nhà ta bế quan ở thiên đô ba trăm năm nay, truyền thuyết giang hồ gì đó cũng là từ năm mươi năm trước rồi." Tuyết Hoài nhíu mi nhìn hắn: "Sao ngươi không nói luôn là ở đây nuôi mèo tốt hơn, cho nên muốn ở lại?"

Vân Thác nói: "Bên này quả thật tốt hơn bên kia, nó thích sự ấm áp ở đây."

Mèo nhỏ lông bạc hợp thời đi tới, dùng đầu nhỏ bông xù cọ cọ lòng bàn tay hắn, rồi thẹn thùng nhìn Tuyết Hoài meo meo hai tiếng.

Tuyết Hoài: "....."

Vân Thác chăm chú nhìn ánh mắt y, bỗng nhẹ nhàng gọi tên y: "Tuyết Hoài, ta nghĩ gì....ngươi...ngươi không biết sao?"

Tuyết Hoài bị hắn nhìn đến tê dại, lập tức khoát tay: "Ta biết ta biết, ngươi không cần nói."

Thế nhưng Vân Thác nhất định phải nói - hắn nghiêm túc đứng trước mặt Tuyết Hoài, chân thành nói với y: "Ta thích ngươi, ta muốn thành thân với ngươi."

Hắn quá trực tiếp, trực tiếp đến nỗi Tuyết Hoài không biết phải đáp lại thế nào. Vân Thác nhìn qua cái bàn thấp ở trước mặt, cúi người nhìn y, sau đó nói tiếp: "Ta muốn ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi. Ta muốn cho ngươi một ngươi một đời bình an, vô ưu vô lo."

Hắn đứng rất gần, Tuyết Hoài vừa vặn dựa sát vào tường, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể bị ép ngẩng mặt, chống lại ánh mắt đen kịt sâu thẳm của hắn.

"Tuyết Hoài, đừng trốn, đừng trốn tránh ta được chứ?" Vân Thác vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt khiến y phải chớp mắt mấy cái, lông mi khẽ run rẩy. Dường như hắn rất thích nốt lệ chí của Tuyết Hoài, nhưng hắn chỉ chạm một cái rồi lùi lại.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta nghĩ có thể là do lần đầu tiên gặp nhau, ta đã dọa ngươi. Ta cứ vậy mà xông lên ôm lấy ngươi, sau đó lại đi theo ngươi về nhà.... Như vậy rất dọa người đúng không? Xin lỗi, ta không phải cố ý. Thế nhưng ngươi...ta luôn cảm thấy, ngươi không phải như vậy."

Hắn vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn nhìn y không rời. Bên ngoài là bầu trời u ám, trên bàn đặt một ngọn đèn, phản chiếu ánh mắt cả hai sáng ngời, ở góc độ này nhìn vào mắt Vân Thác sẽ thấy ánh đỏ trong mắt hắn càng rõ, khí chất âm lệ tà khí càng thêm mạnh mẽ, thậm chí như có sự áp bách mơ hồ.

Tuyết Hoài đột nhiên ý thức được, người trước mắt là Vân Thác, có thể xoay chuyển Cửu Châu, có thể uy hiếp toàn bộ Thiên đình, nhưng kỳ thực hắn vẫn mang diện mạo lúc trước. Mấy ngày nay, vì sao y lại nghĩ người này tội nghiệp dễ bị ăn hiếp?

Vừa vặn y một thân trọng sinh, nghe xong những lời này của hắn, liếc hắn một cái: "Vân thiếu tiên chủ xem ta là dạng người gì?"

Vân Thác ngây ra một lúc, dường như nhận ra giọng nói của y không vui, hắn nhẹ giọng nói: "Ta không có ý đó. Ta chỉ nghĩ rằng, ngươi là một người kiêu ngạo, lá gan lại lớn, chắc là....chắc là sẽ không chống cự với tiếp xúc của ta. Chúng ta là một loại người, đúng không? Tuyết Hoài, có phải ngươi đã nghe chuyện gì, còn nói ta cái gì đó....đặc biệt có thể khiến ngươi hiểu lầm? Ta có thể giải thích một chút không?"

Tuyết Hoài giật mình.

Thanh âm Vân Thác rất nhỏ, nhãn thần có chút mơ hồ: "Rõ ràng là ngươi...rõ ràng là ngươi không ghét ta."

Bọn họ đã từng là đôi thiếu niên khí phách hiên ngang, cùng nhau chơi đùa ầm ĩ, từ mười sáu tuổi đến hai mươi tuổi, nếu nói vừa gặp đã quen....chính là hận không thể sinh sớm mười năm, hận bỏ qua tất cả những non nớt thời niên thiếu. Bọn họ không có gì giấu nhau, bởi vì chính mình đã biết rõ tất cả suy nghĩ và sở thích của đối phương, cũng bởi vì tiên ma khác nhau mà bổ sung cho nhau.

Chỉ hận gặp nhau quá muộn, chuyện xưa đã qua không biết bao lâu.

Tuyết Hoài trầm mặc một hồi, nói: "Không phải tại ngươi, là do ta."

Vân Thác an tĩnh nhìn y, mấp máy môi như muốn nói gì.

Tuyết Hoài cắt ngang lời hắn: "Cho ta chút thời gian suy nghĩ, ngươi nói đúng, trốn tránh ngươi cũng phải là biện pháp." . Đam Mỹ Cổ Đại

Vân Thác cười khẽ: "Ngươi thừa nhận ngươi đang trốn ta."

Rồi sau đó giấu đi nụ cười, một mặt ủy khuất nói: "Ngươi đã hứa sẽ không như vậy."



Tuyết Hoài thở dài: "Rồi, rồi, ta xin lỗi."

Y đứng dậy đẩy Vân Thác đi ra ngoài: "Ta đều biết, cho ta chút thời gian ngẫm lại, có thể chứ? Ngươi muốn làm gì ta sẽ không can thiệp, hiện tại trong mắt mọi người ta và ngươi đã có hôn ước, thế nhưng ta muốn nói với ngươi là tạm thời ta vẫn không thừa nhận."

Vân Thác bị y đẩy ra, quay đầu lại nhìn y: "Ta biết, ta sẽ có chừng mực."

Khư khư cố chấp chạy tới Mộ Dung sơn trang, vì y mà nấu cơm bốn ngày, thoạt nhìn cũng không giống cái chừng mực mà ngươi nói nhỉ.

Tuyết Hoài rốt cuộc cũng thành công đẩy hắn ra ngoài, chỉ cho hắn một con đường: "Theo đường này đi tìm viện tử cao nhất, chỗ đó là của ông ngoại ta, ngươi muốn bái sư thì đến tìm lão đi."

Vân Thác gật đầu "Ừ" một tiếng.

Đi được vài bước, hắn lại quay đầu hỏi: "Ta có thể ở cùng sư môn ngươi tu hành không? Ta có thể học Trì Dũ thuật không?"

Tuyết Hoài bật cừoi: "Tùy ngươi, đây là chuyện của ngươi mà."

Vân Thác gật đầu.

- ---

Mộ Dung Kim Xuyên đồng ý yêu cầu bái sư của Vân Thác.

Vân Thác muốn lên kế hoạch dùng nước ấm nấu bạn học Tuyết Hoài - Nhưng Mộ Dung Kim Xuyên lại tiếp nhận hắn với một yêu cầu duy nhất đó là muốn hắn tu kiếm, trở thành một trong những đệ tử thân truyền của lão.

Mộ Dung Kim Xuyên trầm giọng nói: "Ta không biết cái thằng con rể vô dụng của ta nói với ngươi thế nào, nhưng muốn cưới Tiểu Hoài nhà ta thì trước tiên phải qua cửa này. Ngươi có huyết thống bán ma, có khuynh hướng nhập ma, tính tình cần phải mài giũa, linh khí cũng cần phải tu luyện, nhãn giới cần phải đề cao, ngươi vượt qua cánh cửa này, thanh niên các ngươi muốn làm gì thì làm, còn không ta tuyệt không cho phép Tiểu Hoài chọn ngươi làm đạo lữ."

Vân Thác nói: "Con hiểu rồi."

Hắn liền đi theo nhóm học đồ mới vào Mộ Dung tiên môn nhập học.

Mỗi năm sẽ có một nhóm đệ tử mới, kỳ thực Tuyết Hoài nhờ đi cửa sau, nửa đường được xếp tới, không tham gia kỳ thi tuyển chọn học đồ. Án theo bối phận, sư phụ của Tuyết Hoài là Thái Nghệ và Mộ Dung Kim Xuyên ngang hàng với nhau, mà Tuyết Hoài nhập môn sớm hơn Vân Thác, vì vậy Vân Thác đành phải xưng hô như cũ với Tuyết Hoài là sư huynh.

Các đệ tử trong Mộ Dung tiên môn đều được các môn chủ, tôn chủ và tôn thượng lựa chọn và sắp xếp theo thứ tự, thứ tự này tương ứng với độ may mắn của bọn họ. Nói chung là, Tuyết Hoài làm đệ tử của Thái Nghệ chính là điều may mắn nhất.

Tương ứng, may mắn xếp thứ chót chính là làm đồ đệ của Mộ Dung Kim Xuyên.

Ngay cả cháu ngoại trai của mình cũng không buông tha, chỉ có thể dùng ba từ "lão yêu quái" để hình dung. Bình thường lão không thu đệ tử thân truyền, còn nếu thu, thì nhất định trong tương lai sẽ là nhân vật đỉnh thiên lập địa, cho nên, muốn vượt qua thử thách của lão tuyệt đối không dễ, nghe đồn trước đây có một người tư chất thượng cấp được lão thu làm đệ tử, nhưng lại không vượt qua thử luyện cuối cùng, thua ngay chính giây phút xuất quan ra ngoài - Mộ Dung Kim Xuyên nhìn thấy nét mặt vui mừng như điên không chút che giấu của người kia, lão thản nhiên nói rằng: "Công pháp rất tốt, tâm tính chưa đủ, hai mươi năm sau hẵng làm đệ tử của ta."

Cho nên danh sách đệ tử lão để trống. Mộ Dung Kim Xuyên xóa tên người đó đi, không bao giờ nhắc lại.

Sau này Tuyết Hoài cũng không hóng hớt được chuyện gì về người đó tử miệng lão, chỉ biết duy nhất một điều - đệ tử bị gạch tên kia có tư chất thiên linh căn, linh căn ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, là loại linh căn trời sinh trác việt.

Khi y còn bé nghĩ rằng ông ngoại y có tâm bệnh, đồng thời còn nghiêm túc vì người kia mà lên án lão: "Ông ngoại, nếu con cũng thông qua thử luyện, con nhất định cũng sẽ vui vẻ bật cười, chẳng lẽ con không thể cười sao?"

Mộ Dung Kim Xuyên sờ đầu y, thấp giọng nói: "Tiểu Hoài à, con là người bên ngoài phóng khoáng bên trong điềm tĩnh, cho nên có thể. Nhưng tính tình cực đoan, ánh mắt thấp bé thì ngày thường có thể nhìn ra được, trước đó, ta đã cho hắn mấy cơ hội rồi."

Vân Thác kính trà sư phụ là vào một buổi sáng sau khi trời đã tạnh mưa.

Tiên môn thu hồi pháp lực, trải qua mấy ngày đêm mưa rền gió dữ như lễ rửa tội, lấy Mộ Dung sơn trang làm trung tâm phóng ra xung quanh tám vạn dặm, từ nay về sau đất đai đủ độ ẩm, bốn mùa như xuân.

Nghe nói Mộ Dung Kim Xuyên sắp thu đồ đệ mới, năm đệ tử xuất sư những năm trước từ ngũ hồ tứ hải chạy về xem, những người này đều đã phong thần phong tôn, thống lĩnh các phương, cũng có người trở thành ẩn sĩ, hiệp sĩ danh chấn tiên giới, năm người này không ai có thiên linh căn cả, nhưng họ tự thân lu luyện một thân đạt tới đỉnh cao, tiên căn xuất chúng.

Vân Thác là người chảy trong mình dòng máu Ma giới, linh căn không rõ chờ phải nghiệm linh căn.

Mộ Dung Kim Xuyên cùng Vân Thác nói chuyện một ngày một đêm, không ai biết bọn họ nói gì. Chưởng môn thu đệ tử thân truyền là chuyện trọng đại, ngay cả Tuyết Hoài thân là cháu ngoại ruột của chưởng môn cũng chỉ có thể theo các đệ tử cấp thấp đến dự thính, đồng thời làm trợ thủ bưng trà rót nước.

"Vạn dòng chảy đều có nguồn gốc, trước tiên tra xét linh tu."

Vân Thác ngồi dưới đất, hai bên mọi người chia nhau chỗ ngồi, Mộ Dung Kim Xuyên ngồi ở giữa, lão rút ra một đạo quang nhàn nhạt đặt tại mi tâm Vân Thác.

Một giây kia, tiếng gió vô hình hòa với khí tràng đột nhiên thổi tới quét bay thiên địa, sinh ra cảm giác bức bách không gì sánh được.

Cứ như bị ai đó bóp cổ nhấn đầu vào nước, tất cả mọi người không hề phòng bị, khí trành như vạn quân uy áp, người không chống đỡ được trực tiếp phun ra ngụm máu.



Những người ngồi xung quanh không ai không sợ hãi, khẩn trương đứng dậy nhìn Vân Thác.

Mà sắc mặt Mộ Dung Kim Xuyên tái xanh - bọn họ đều hiểu này có nghĩa là gì.

Bản thân Mộ Dung Kim Xuyên đã đến tu vi Hóa thần, năm đệ từ đang ngồi đều độ kiếp Kim Đan trở lên, vậy mà tu vi của Vân Thác không biết đến đâu lại có thể ép bức mọi người đến mức này.

Cũng tức là, thiếu niên mười bảy tuổi này đạt tu vi phải từ Hóa thần trở lên!

Tuyết Hoài cũng có chút kinh ngạc, nhưng không biểu lộ ra, chỉ uống một miếng trà.

Y không xem được căn cốt của Vân Thác, hắn cũng không xem được tu vi của y. Kiếp trước Vân Thác không nói cho y biết hắn đã nhập ma, cũng không nói chính xác hắn đã đạt đến tu vi thế nào, Vân Thác chỉ nói cho y một số công pháp tu luyện rồi nói: "Ta giống ngươi."

Cái đồ lừa đảo! Y nghĩ thầm.

Vân Thác mặt không biểu tình, vẫn yên tĩnh quỳ ở đó, nhưng khi hắn thấy có người bị thương liền dùng phép thuật khiến Dẫn linh thuật của Mộ Dung Kim Xuyên ép xuống.

Tiếng gió thổi chợt ngừng.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn?"

Sắc mặt Mộ Dung Kim Xuyên cứng lại, không trả lời hắn, trái lại nhìn bốn phía xung quanh, hỏi năm người đệ tử của lão: "Hiện nay người có tu vi cao nhất Tiên giới là ai?"

"Thưa chưởng môn, đó là đế quân còn sống từ thời thượng cổ Đế quân Phù Lê cung Tinh Dịch, tiên ma đồng tu, tu vi tiên đạo đã đạt đến độ thoát khỏi nhân quả, có thể hiệu lệnh quần sơn vạn vật; còn ma đạo đã tu đến tầng mười lăm." Một vị sư huynh của Tuyết Hoài đáp.

Thoát khỏi nhân quả, tức bản thân đã ra khỏi tuần hoàn sinh tử.

Nhập ma tầng mười lăm, tức đã vượt qua tất cả thiện ác đúng sai.

Mộ Dung Kim Xuyên hỏi: "Vân Thác, ngươi tu đến tầng mấy rồi?"

Vân Thác thấp giọng nói: "Tiên ma đồng tu...Tiên đạo...thoát khỏi nhân quả, Ma đạo....tầng thứ mười sáu."

Cả gian phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Một lúc lâu sau, một nữ tử run rẩy hỏi: "Ngươi nói...cái gì cơ?"

Vân Thác không lặp lại, nhưng mọi người đều biết...hắn không phải nói dối. Bọn họ ai cũng đã từng nghe đến danh hào Thiếu tiên chủ Vân Thác, biết hắn ngày thường trầm mặc bình ổn, cũng không phải người khinh thường người khác.

Mộ Dung Kim Xuyên lúc này ra lệnh: "Tất cả đi ra ngoài, ta muốn một mình nói chuyện với hắn."

Lời lão nói ra như thiết lệnh, mọi người đều mang theo ánh mặt kinh ngạc hoặc sợ hãi nhìn Vân Thác, sau đó nhỏ giọng than thở đi ra cửa, như đánh giá một con quái vật.

Vốn là bán ma, ma khí không rõ, căn cốt không định được, tu vi cực cao nhưng không ổn định, nói cách khác, đây là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, là một nghiệp chướng có thể không thể khống chế được. Chưa kể, nghe nói rằng mẫu thân của Thiếu tiên chủ mất sớm, do nghiện thuốc phiện đến điên điên khùng khùng, hắn tự sinh tự diệt lớn lên, một đứa trẻ lạnh lùng mà tà ác.

Rất có nhiều người từng trải qua khoảng thời gian đó kể lại, ánh mắt của Vân Thác khi còn bé nhìn con người như nhìn con sâu cái kiến.

Vân Thác vẫn như cũ mặt không biểu tình, thờ ơ, như một người không có trái tim.

Duy chỉ có Tuyết Hoài khi đi ra cửa, hắn quay đầu lại nhìn y, trong ánh mắt có tia luống cuống.

Hắn nói: "Tuyết Hoài, ngươi có thể ở bên ngoài đợi ta không?"

Tuyết Hoài kinh ngạc nhìn hắn, chần chừ một chút liền nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Lời tác giả.

Tuyết Hoài: Chu choa, rõ ràng là học bá, còn giả học tra lừa ta →3→

Vân ba tuổi: "QwQ vợ ơi ta không có ta không phải vợ ơi chờ ta chút đi mà....

Gián: tui tiếp tục PR bộ "Phụng chỉ béo phì", anh Dịch lo chăm chim chăm con quá không tu luyện nên tui thông cảm cho anh.

Hoàn chương 27