Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 20




Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Hắn hôn xong liền trầm giọng xin lỗi: "Xin lỗi, Tuyết Hoài, ta vừa thấy ngươi liền muốn hôn ngươi, không nhịn được."

Tuyết Hoài tức giận đến nỗi hận không thể một cước đạp bay hắn, y giơ khuỷu tay định chọc hắn thật mạnh thì lần nữa bị ôm lấy. Vân Thác ôm y vào ngực, vừa cười vừa vỗ lưng y, giống như đang vuốt lông mèo: "Không giận nữa, không giận nữa, nếu không thì ta cho ngươi hôn lại?"

Tuyết Hoài mắng hắn: "Cút ngay! Ngươi có bệnh, tránh ra, ta phải về phòng. Ta sẽ không đồng ý đâu."

Vân Thác buông y ra, đứng tại chỗ nhìn y cười cười.

Tuyết Hoài ngây ra một lúc.

Đây là lần đầu tiên y thấy Vân Thác cười vui vẻ đến như vậy. Giống như điên rồi, không che giấu lấp liếm, cứ thản nhiên quang minh chính đại nhìn chằm chằm y, như sợ người khác không biết mình thích người này.

Năm năm, rất dài.

Tuyết Hoài nghĩ thầm, không chừng tới khi đó ngươi không còn thích ta nữa.

Kiếp trước, y từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, hai người càng lúc càng xa.

Đã từng cùng nhau vùi vào ổ chăn ngắm bầu trời đêm, sau này gặp mặt chỉ là cãi nhau. Càng về sau, khuyết điểm trong tính cách của Vân Thác càng rõ ràng, hắn muốn chinh phạt lục giới, muốn thế giới phải vận động theo ý muốn của hắn. Hắn đem áp lực này đè lên người y, bắt y phải thực hiện lời hứa năm đó, mà Tuyết Hoài đã dần dần mệt mỏi.

Trong mắt người khác Vân Thác là một ngươi cao quý, hoàn mỹ, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn vô tình, nhưng với Tuyết Hoài thì hắn chỉ có sự tức giận và chiến tranh lạnh, như một đứa bé không hiểu chuyện.

Mà chính y cũng quá kiêu ngạo sắc bén, cũng không thoái nhượng, cho nên cả hai đều tổn thương.

Ngay cả Tuyết Hoài nhìn có vẻ trầm ổn hơn, nhưng trái tim cũng là máu thịt, mặc dù khi đó vì hiểu lầm, che giấu đoạn tình cảm, nhưng vẫn muốn làm một người bạn thật tốt của hắn. Ngôn ngữ tổn thương người, sau này ý tưởng của cả hai càng chênh lệch sâu sắc, nếu nói là "đạo bất đồng bất tương vi mưu" cũng không sai. (là câu nói trong Đạo Đức Kinh nghĩa là không cùng chí hướng thì không thể gây dựng sự nghiệp được)

Trước khi y đến chiến trận ở cánh đồng tuyết, y và Vân Thác đã cãi nhau rất kịch liệt. Nguyên nhân là Vân Thác giao nhiệm vụ chinh phạt cánh đồng tuyết ở Ma tộc cho y, nhưng đến lúc chuẩn bị thì hắn đổi người chỉ huy, thậm chí không cho y tham gia hành động.

Lý do gì cũng không nói, chỉ bảo trực giác mách bảo sẽ xảy ra chuyện.

Tuyết Hoài đi tìm hắn, nói cho hắn biết: "Ngươi cho ta một lý do, trước bảo ta đi đánh giặc cũng là ngươi, giờ không cho cũng là ngươi, hiện tại đây là cơ hội tốt nhất, vậy chẳng phải lần sau lúc gian nan nhất ngươi lại phái ta ra ngoài chơi? Chiến tranh không phải trò chơi, hao tài tốn của, lãnh thổ quốc gia cũng không giống bàn cờ, ta không có rảnh mà chơi cái người lúc nào cũng thay đổi xoành xoạch như ngươi."

Vân Thác lạnh lùng nói: "Người khác được, vì sao ngươi lại không được? Nghe nói có người muốn đào ngươi đi, có phải ngươi muốn sớm rời khỏi chỗ ta?"

Khi đó Tuyết Hoài bị thái tử tộc Phượng Hoàng nhìn trúng, mời y qua làm quân sư.

Tuyết Hoài tức cười: "Đúng, nếu có chỗ nào mời ta, thì một giây ta cũng chẳng muốn ở lại nơi này."

Vân Thác nói: "Đừng đi, tên kia là một tên hèn nhát, hắn muốn cướp người cũng không dám đánh với ta một trận."

Tuyết Hoài nói: "Hắn không có căn cơ thâm hậu như ngài, nhưng ngài cũng từ đó mà tiến bộ. Một muốn mở rộng vững chắc, một bạo ác hung tàn, sống chết hưng suy không phải do người, thần cũng khuyên ngăn ngài tám trăm lần, ngài có nghe đâu."

Vân Thác thấy y tức giận không nói lời nào, sau đó chỉ gật đầu: "Được, ngươi được lắm, Tuyết Hoài, ngươi không cần ta nữa thì sớm nói cho ta biết, đối với chúng ta đều tốt."

Rõ ràng là hắn không cần y trước, giờ trở mặt?

Tuyết Hoài nghĩ hắn không thể nói lý.

Vân Thác chính là con người như vậy, hắn cố chấp cho rằng lòng người không đáng tin, chỉ có dựa vào quyền lực cùng địa vị, tiền tài mới vững chắc, mặc dù hắn là người đứng đầu cửu châu, sau lại thành chủ nhân mười bảy châu, quét ngang tứ giới yêu ma quỷ quái, nhưng hắn chưa bao giờ dung nhập vào nơi này.



Tuyết Hoài không biết phải hình dung chuyện này như thế nào, đánh chiến mười năm, sau này phát hiện đế vương thật ra chỉ là một tiểu hài tử chưa trưởng thành?

Y ở bên cạnh một bạo quân. Y là Tuyết Hoài, là thiếu chủ Tuyết gia, đối mặt với bách quỷ dạ hành mở đường máu đi ra, duy chỉ có y sẽ không bao giờ xu nịnh hắn.

Trong biết bao nhiêu chuyện, y không tin chỉ có mình y thấy Vân Thác đi lầm đường, nhưng chỉ có một mình y dám nói.

Trước khi y xuất chinh có gửi Vân Thác một bức thư, muốn sau khi y trở về có thể cùng hắn ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, đáng tiếc đã không còn cơ hội.

***

Tuyết Hoài trở về phòng, vừa nằm xuống liền ngủ.

Cả đêm y bị gặp ác mộng, hỗn loạn ở kiếp trước ùa đến, tim y đập dồn dập, khi tỉnh lại cả người đều là mồ hôi lạnh.

Thao Thiết thấy y mệt mỏi, ủn ủn tay y, rồi vui vẻ phun ra một miếng gỗ, liếm thật khô rồi đưa cho y.

Tuyết Hoài cầm lên nhìn, là mảnh rương lễ vật Vân Thác đưa tới.

Y liền nhớ tới việc này, đi ra ngoài chuẩn bị gọi người mời Vân Thác quay lại, kết quả lão nô nói cho y biết, Tuyết Tông đã vô cùng vui vẻ thu hết toàn bộ lễ vật đặt vào kim khố của Thâm Hòa Đài.

Lão nô cân nhắc mô phỏng lại giọng của Tuyết Tông: "Lão gia nói nếu Tiểu Hoài có hỏi, thì nói cho nó biết, mấy thứ này năm năm sau trả lại cũng không muộn, giờ sớm nhận con rể cũng không phải là xấu. Để nó ngẫm nghĩ một viên linh thạch cực phẩm, năm năm trước mua được nhiều thứ, năm năm sau mua được bao nhiêu? Nhà chúng ta là nhà làm ăn, phải tính toán. Hai đứa cứ gặp nhau đi chơi đi, cũng đâu có mất gì."

Tuyết Hoài: "..."

Y lập tức chạy thẳng tới thư phòng của phụ thân, điên cuồng gõ cửa, phát hiện người đã chạy mất, sau đó chạy vèo qua Thâm Hoa Đài, cũng không thấy bóng dáng.

Người làm ở Thâm Hoa Đài đều nói lại là: "Thiếu chủ, lão gia vừa ra khỏi nhà, nói là đàm phán làm ăn ở bên ngoài, những chuyện bên này đều giao lại hết để cùng ngài...cùng ngài trông nom."

Tuyết Hoài: "?"

Bán con xong lão già kia liền bỏ trốn.

Tuyết Hoài nhạy bén phát hiện trong lời của thị nữ có ý khác: "Cùng ta, còn ai cùng ta trông nữa?"

"Ngươi cùng ta, Tuyết Hoài."

Thanh âm quen thuộc từ phía sau y truyền đến, còn mang theo ý cười.

Vân Thác ngồi trên mái nhà cong cong, giống như lần trước, yên tĩnh quay mặt ngắm hồ sen.

Tuyết Hoài lại tức cười: "Cái gì ngươi cũng không biết, đến đây làm gì?"

Thái độ phụ thân chuyển biến quá nhanh, cũng không biết Vân Thác nói gì, ấy vậy mà dụ được Tuyết Tông giao con trai bảo bối của mình cho hắn.

Y là một con mèo có ý thức lãnh địa rất mạnh mẽ, giương nanh múa vuốt hung dữ đuổi đồng loại ra khỏi khu vực của mình. Tuyết Tông không nói rõ đã đồng ý cái hẹn năm năm, cứ như vậy bị dụ dỗ bán luôn con trai ruột luôn mồm nói là bảo bối, Vân Thác quả nhiên vẫn là Vân Thác.

Am hiểu nhất là đầu độc nhân tâm, dụ người khác đi theo mình, mở miệng nói chuyện toàn là ma quỷ.

Vân Thác nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Không phải bá phụ giơ tay ra ngoài, trong khoảng thời gian này, Thâm Hoa Đài chủ yếu làm đơn hàng của ta đúng không? Ý của Tuyết bá phụ là ta tự mình đến xem cũng yên tâm hơn, vậy ngươi cũng có thời gian rảnh rỗi làm việc. Ngươi nói đi, Tuyết Hoài...Tuyết Hoài ca?"

Tuyết Hoài tin hắn thì y làm mèo!!!

Cả đêm gặp ác mộng, nhưng khi nhìn thấy hắn lại bình tĩnh trở lại.

Tránh không thoát, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên.



Trốn tránh thì chẳng khác nào mình để ý người ta. Kiếp này Vân Thác cũng không làm gì sai: Thích một người không có sai. Nếu y cưỡng ép tránh né thì hiệu quả sợ bị phản tác dụng.

Tuyết Hoài nói: "Vân công tử, ta phải nói trước, ta là một người cực kỳ ngoan cố cực kỳ ích kỷ, mắt nhìn lần đầu không thích thì sau này nhìn biết bao nhiêu lần cũng chưa chắc thích. Dù ngươi đối tốt với ta, ta sẽ không có bất kỳ sự đáp lại. Đời này, ngươi không nằm trong kế hoạch tương lai của ta, sớm tìm đường thoát đi."

Vân Thác nói: "Được."

Hiển nhiên hắn chẳng thèm nghe chữ nào, ánh mắt vẫn mang ý cười. Con mèo xám từ sau hắn đi tới, đi đến trước mặt Tuyết Hoài, do dự một chút rồi nhảy mạnh lên người y, rồi nằm bò lên vai y.

Có lẽ hắn biết hôm qua mình chọc người xù lông, nên Vân Thác ở Thâm Hoa Đài rất quy củ, không dám phạm bất kỳ lỗi sai gì.

Vẫn là cách cánh cửa gỗ trượt, Vân Thác bên ngoài, Tuyết Hoài bên trong, Vân Thác kiểm tra danh sách thật dài, Tuyết Hoài tập trung vẽ tranh minh họa. Gió thổi lên, kéo theo từng đóa sen lay động, mang theo mùi hoa cùng mùi trúc tuyết thơm ngát đi vào, mang theo cảm giác mát lạnh.

Con mèo xám chạy qua chạy lại giữa hai người, thỉnh thoảng còn mang theo hơi ấm của đối phương.

Cái gì cũng không nói, thật sự là quá mức yên tĩnh.

Thỉnh thoảng Tuyết Hoài dừng bút, sẽ cảm thấy chỉ có mỗi mình ở đây, nghiêng đầu nhìn phía sau sẽ thấy Vân Thác đang ngồi ở đó.

Hai người duy trì loại bình tĩnh quỷ dị và trầm mặc kéo dài qua mấy mươi ngày.

Tuyết Hoài không có cách nào rời khỏi Thâm Hoa Đài. Cha y không ở đây, y hiện tại là chủ nhân tạm thời. Mấy hôm này đều là nhờ lão nô đưa cơm hai phần đến cho y và Tuyết Hoài, chỉ sợ thêm mấy ngày nữa sẽ đổi thành Vân Thác Nhị thiếu gia cũng không chừng.

Hai người ngồi ăn cũng cách xa nhau.

Hôm nay, Tuyết Hoài ngồi ở trước bàn, chậm rãi uống một chén cháo nấu với tuyết liên và bỉ ngạn, bỗng nhiên nghe tiếng vỗ cánh ở bên ngoài.

Một con Thanh điểu ngậm thư, lui vào trong góc, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vân Thác.

Tuyết Hoài nghe tiếng động nên đi ra, Thanh điểu càng hoảng hốt hơn, bẹp một tiếng nhả thư xuống liền bay gấp, sợ run chim, thiếu chút nữa tông thẳng vào mái nhà.

Vân Thác: "Ngươi đã làm gì với nó?"

Tuyết Hoài hỏi lại: "Ngươi làm cái gì với nó vậy?"

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Bức thư được viết trên một tờ giấy phổ thông, Thanh điểu bay đi khiến gió thổi suýt rơi vào trong nước, Vân Thác nhanh tay lẹ mắt bắt được, nhìn một chút rồi đưa cho y: "Là thư của ngươi."

Là thư của Mộ Dung Kim Xuyên, hỏi thân thể y như thế nào.

Lần trước Tuyết Hoài bệnh hơn nửa tháng, khiến thời gian ước định với Mộ Dung gia bị bỏ lỡ. Mộ Dung gia bên kia đợi mãi không thấy người đến liền tìm đến Tuyết Tông hỏi, mới biết được y bị âm khí xâm nhập căn cốt, còn đang ngủ say tĩnh dưỡng.

Thật vất vả mới chờ y khỏe hơn, lại bị Vân Thác đem đồ đến cầu hôn, y là ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên cũng quên mất báo bình an đến ông bà ngoại.

Hiện giờ phong thư này nhắc nhở y nhanh nhanh viết thư báo lại.

Mộ Dung Kim Xuyên viết trong thư: Con không vội, chờ thân thể tốt lên rồi tu hành.

Tuyết Hoài nhìn thư, lại nhìn Vân Thác, nhãn thần đột nhiên sáng lên.

Hoàn chương 20

Gián: Anh chị em nhớ tuân thủ 5K nhé!!!