Cuộc trò chuyện kết thúc, 3 người cùng nhau rời khỏi. Trong căn phòng chỉ còn lại bốn người Nguyệt Dao, Lục Thiệu Phong, Hắc Hải và Vũ Mặc. Nhưng ngay sau đó 2 người cũng rất biết điều mà lui ra để lại Nguyệt Dao và Lục Thiệu Phong ở lại bên trong.
Nguyệt Dao thấy mọi người đều đã đi nên cũng chuẩn bị muốn rời đi nhưng ai ngờ Lục Thiệu Phong lại nên tiếng nói: "Hôm nay em ở lại Lục Thế cùng tôi được chứ"
Nguyệt Dao nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý. Đằng nào cả ngày hôm nay cô cũng chẳng cơ việc gì, ở Lục Thế cũng chả hại gì.
Lục Thiệu Phong nghe cô đồng ý, khuôn mặt cũng có chút ý cười.
Nguyệt Dao nhìn thấy nụ cười ít ỏi của Lục Thiệu Phong mà trái tim không khỏi đập nhanh hơn, trong đầu thầm nghĩ, người đâu mà yêu nghiệt, không ngờ tới lúc cười lên cũng đẹp tới như vậy.
Lục Thiệu Phong tiếp tục làm việc của mình nhưng không được bao lâu bởi giờ đây anh tâm trí của anh đều đã đổ dồn vào người Nguyệt Dao rồi.
Vì ngồi chơi chán nên bây giờ Nguyệt Dao đã ngủ thiếp trên chiếc ghế sopha.
Lục Thiệu Phong ngắm nhìn cô rất say mê không hiểu có thứ gì cứ như muốn hút anh lại mà không cho tầm mắt anh rời khỏi.
Không hiểu vì sao Lục Thiệu Phong bỗng nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh Nguyệt Dao. Ai ngờ chưa tới gần được bao nhiêu Nguyệt Dao đã mở to con mắt xinh đẹp, cảnh giác nhìn anh. Nhưng sau khi xác định là ai Nguyệt Dao lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lục Thiệu Phong không ngờ tới là cô lại cảnh giác cao độ tới như vậy ngay cả trong lúc ngủ. Chẳng lẽ trong cô chưa bao giờ được ngủ một giấc bình yên hay sao, cô tin tưởng anh tới mức dám ngủ trước mặt anh như vậy?
Lục Thiệu Phong không tới gần nữa mà về chỗ tiếp tục làm việc để Nguyệt Dao tiếp tục ngủ.
Lúc Nguyệt Dao thức dậy đã khá muộn vẫn thấy Lục Thiệu Phong ngồi trên bàn chăm chú làm việc, Nguyệt Dao ngồi ngẩn người ngắm nhìn anh một lúc.
Cảm nhận được như một ánh mắt nhìn chính mình. Lục Thiệu Phong quay lại, đúng lúc đó, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Nguyệt Dao ngượng ngùng xấu hổ nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác. Nhớ ra được mình đã ngồi ngắm anh một lúc lâu, hai má cô đỏ như hai quả cà chua chín. Lục Thiệu Phong nhìn thấy hành động đáng yêu của cô mà không khỏi buồn cười, đứng dậy tới chỗ Nguyệt Dao nói với cô:
"Đã muộn rồi chúng ta đi ăn chứ?"
Nguyệt Dao cũng lấy lại tác phong gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nhau tới một nhà hàng sang trọng vì Nguyệt Dao thích sự yên tĩnh nên Lục Thiệu Phong đã đặt phòng riêng.
Hai người cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ thì đột nhiên một giọng nói truyền vào trong tai của hai người.
Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với Nguyệt Dao. Người này không ai khác chính là Lê Thẩm.
Nguyệt Dao ngay lập tức chạy ra ngoài nhìn quanh nhưng hoàn toàn không có một ai.
Lục Thiệu Phong thấy hành động kì lạ này của cô liền hỏi: "có chuyện gì sao?"
Nguyệt Dao không nói gì mà chỉ tiếp tục ngồi xuống ăn, chìm vào suy nghĩ của chính mình.
Ăn xong, Lục Thiệu Phong liền đưa cô tới Ám Huyền.
\*\*\*\*\*
Ngay lúc đó tại nhà hàng sang trọng.
Một người đàn ông đang ngồi trong căn phòng sang trọng và quý phái, trên tay cầm ly rượu lắc qua lắc lại.
Đôi mắt xanh đẹp hiện rõ một nỗi buồn khó che giấu.
Trên tay còn lại cầm tấm hình của một người con gái. Tuy trên thân mình rất nhiều vết thương lớn nhỏ nhưng khuôn mặt rất xinh đẹp.
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️