Khi Giang Châu đi tới, có không ít tiểu cô nương mặc quần áo thời trang hơn đang cầm vé vải trên tay, đang cùng nhau trò chuyện và thảo luận xem loại vải nào nhìn đẹp mắt.
Giang Châu bước tới, nhìn thoáng qua trên khay chứa đồ.
Lúc nhìn thoáng qua, hắn nhìn thấy tấm vải hoa nhỏ mà lần trước hắn mua.
"Đồng chí, tấm vải này, cho tôi 36 thước vải."
(1 thước = ⅓ mét)
Giang Châu nói.
Nhân viên cửa hàng của cung-tiêu xã đang tiếp đón một nhóm các cô gái nhỏ, nghe thấy Giang Chu nói, cô lập tức sửng sốt.
Cô vô thức nhìn về phía Giang Châu.
"Ba mươi sáu thước? Anh có nhiều vé như vậy không?"
Giang Chu lắc đầu nói: "Không có vé, cứ chiếu theo giá phân bố mà tính."
Trình độ hào khí này khiến nhân viên cung-tiêu xã và nhân viên tiếp thị khó tránh khỏi liếc nhìn Giang Chu một cách tò mò.
Cô nói: "Được! Để em đi đo vải cho anh!"
Nói xong, cô lấy một chiếc thước dài từ dưới quầy ra và nhờ người giúp Giang Châu đo vải.
Một nhóm cô gái nhỏ ban đầu cũng nhìn trúng mảnh vải này, nhưng mà cả buổi cũng không quyết định cắn răng mua.
Lúc này nhìn thấy Giang Châu mua nhiều như vậy trong một lần, họ cũng tò mò nhưng không dám hỏi.
Dù sao thì thời đại này, nam nữ xa lạ liếc nhìn nhau thì mặt mũi cũng đỏ đến mang tai.
Trên đường trêu chọc một hai câu, có thể bị kết tội thành lưu manh.
Ba bốn cô bé chen lấn xô đẩy hồi lâu, cuối cùng một cô bé mặt tròn cũng đứng dậy.
"Cái kia… đồng chí, cháu muốn hỏi chút, chú mua loại vải này về để làm cái gì?"
Vừa nói, cô vừa đỏ mặt, lùi lại và nói nhỏ: "Cháu với bạn cháu cũng muốn mua kiểu hoa này, nhưng không nghĩ quần áo kiểu này sẽ đẹp..."
Một cô gái sau lưng khẽ lẩm bẩm.
"Đúng, mẹ cháu mặc váy kiểu này, chỉ khác màu thôi. Cháu mua về thì phải may lại. Trông rất già và không hợp thời trang chút nào!"
Những người còn lại đều gật đầu.
Giang Châu từ tốn cười nói: "Nếu may thành váy sẽ đẹp hơn."
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng làm vài động tác trên không trung: "Ở đoạn này làm vòng eo, làn váy có thể mở ra lớn hơn một chút, dài dưới đầu gối một chút. Trông rất là kín kẽ và đẹp mắt, đặc biệt ở chỗ này...". "
Hắn chỉ vào một vài điểm trên không.
Nhưng không nói cụ thể.
Đôi mắt mấy tiểu cô nương sáng lên, họ định xin Giang Chu nói thêm, để họ tìm một người thợ may tạo kiểu tương tự.
Không ngờ nữ nhân viên đã cắt vải xong rồi.
Cô đi tới, đưa tấm vải nặng trịch cho Giang Châu.
"Đây là ba mươi sáu thước vải, không có vé vải thì 1 tệ 2 hào một thước, tổng cộng là 43 tệ 2 hào!"
43 tệ 2 hào.
Ở thời đại này từng đấy là rất nhiều tiền.
Giang Châu lấy ra một xấp tiền hào gọn gàng, hắn đếm tiền rồi đưa cho nhân viên cửa hàng của cung-tiêu xã.
Sau đó có người viết một cái hóa đơn rồi đưa nó cho Giang Châu.
Giang Châu cũng rất dứt khoát, xin nhân viên một sợi dây thừng, buộc lại rồi vác lên lưng rời đi.
Mấy tiểu cô nương lập tức sững sờ.
Họ vẫn chưa tìm ra cách may váy hoa!
"Này! Đồng chí, anh chỉ..."
Cô gái mặt tròn vội vàng muốn nói.
Nhân viên bán hàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô nhìn chằm chằm vào Giang Châu đang bước ra khỏi cửa, nói nhỏ: "Chuyện gì vậy? Anh ta giở trò lưu manh sao?! Đừng sợ, cô gái, tôi sẽ gọi anh ta lại cho cô!"
Nhân viên bán hàng nói xong liền đi ra ngoài.
Mấy người đứng sau lập tức túm lấy cô.
"Ai nha! Không phải, không có đâu, chúng tôi có chuyện muốn hỏi đồng chí nam kia thôi!"
"Chính là vậy! Anh ta vừa kể về một cái váy hoa, nghe rất đẹp, chỉ là chưa hiểu kỹ thì anh ta đã bỏ đi. Chúng tôi vẫn còn tò mò!"
"Nếu anh ấy có thể nói rõ ràng hơn một chút, chúng tôi sẽ đi thợ may làm một bộ, nhất định rất đẹp đấy!"
~~~
Mấy tiểu cô nương này cũng có chút nghề.
Nghĩ đến cái váy nhỏ Giang Châu vừa nói, mùa hè có thể mặc cùng áo ngắn, mùa thu có thể mặc cùng áo sơ mi voan.
Nghe có vẻ rất hợp thời!
Đúng là…
Sao không nói rõ ràng hơn một chút chứ!
Sự tò mò của mấy tiểu cô nương đã được khơi gợi lên.
Giang Châu vác cuộn vải trên lưng, xoay người đi vào cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng chỉ mới được thành lập vào mấy năm nay, bên trong hầu như là có hết mọi thứ.
Tương tự như một cái cung-tiêu xã, nhưng lớn hơn và toàn diện hơn.
Về cơ bản, một số sản phẩm cần phiếu mua hàng đặc biệt sẽ được bán ở đây.
Máy may Hồ Điệp, xe đạp Vĩnh Cửu, v. v.
Chỉ những nhân tài được phát phiếu mua hàng đặc biệt mới có thể mua sắm bằng phiếu đó.
Nếu không, tiền cũng không mua được!
Giang Châu bước vào cửa hàng bách hóa.
Mua vài cái bút chì cùng sổ ghi chép.
Lúc đang định rời đi, hắn chợt nhìn thấy một chiếc cặp xách màu xanh lam.
Nó làm bằng vải jean, có kiểu dáng của một chiếc ba lô.
Dòng chữ "Bắc Kinh" được in ở mặt sau bằng mấy chữ vàng và đỏ.
Nhân viên bán hàng vội vàng chạy tới nói với Giang Châu: "Đây là hàng nước ngoài! Vải nhập khẩu nhìn rất là đẹp mắt! Đồng chí, mua một cái nhé? Tiểu hài tử nhất định sẽ rất thích!"
Vào thời đại này, vải jean đúng là là hàng ngoại.
Giang Châu nói: "Vậy thì lấy một cái."
Hắn mua cái này cho con trai của Giang Minh, Giang Hạo Minh.
Trong ấn tượng của Giang Châu, điểm số của Giang Hạo Minh luôn thuộc loại tốt nhất, anh cả Giang Minh ở kiếp trước cũng là dốc hết tâm huyết cho đứa con chăm chỉ học tập này.
Học hành có thể thay đổi vận mệnh.
Đứa nhỏ này hiểu chuyện, Giang Châu đương nhiên muốn khích lệ nó.
"Cái cặp học sinh này có giá bảy tệ, đồng chí có chắc là muốn mua không?"
Nhân viên bán hàng hỏi.
Giang Châu gật đầu.
Thời đại này, hàng ngoại đều là đồ đắt.
Mấy đứa trẻ choai choai đi học, về cơ bản đều là dùng những chiếc giẻ rách ở nhà may thành một cái tay nải đeo chéo vai.
Mấy đứa trẻ ở thôn khác thậm chí còn lấy túi nilon để đựng.
Ngay cả ở trên huyện, thì loại túi được sử dụng nhiều nhất chỉ là túi quân đội màu xanh.
Ở giữa có một ngôi sao năm cánh, màu đỏ tươi, rất là có phong cách tây phương.
Một chiếc cặp học sinh nhập khẩu kiểu này có giá là 10 tệ, chỉ vài hộ gia đình vạn tệ mới có thể sẵn sàng chi trả.
"Ừm, phiền anh gói hết vào một chỗ, rồi tính tiền luôn một lượt."
Giang Châu nói xong dường như nhớ ra cái gì đó, liền lập tức xoay người bước vào trong.
Một lúc sau, hắn đi ra cùng với hai chiếc kẹp tóc hình con bướm vàng được trang trí bằng những hạt nhựa nhỏ li ti.
"Cả cái này nữa."
Hai tiểu bảo bối chưa đến tuổi đi học.
Không cần mua cặp sách nhưng cũng không thể thiếu một món quà.
Nếu không, hắn chắc chắn lại phải nhận lỗi.
Nhân viên bán hàng cẩn thận gói từng món đồ này trong giấy dầu, sau đó buộc lại rồi đưa cho Giang Châu.
"Đồng chí, tổng cộng là 11 tệ 63 xu."
Giang Chu nhận lấy đồ, cám ơn rồi giao tiền.
"Mời cầm biên lai, hoan nghênh lần sau lại tới."
………………
Khi gặp anh trai Giang Minh, Giang Minh đã chất sẵn bã bánh dầu lên xe.
Tràn đầy một xe lớn.
Giang Châu đột nhiên có chút giở khóc giở cười.
"Anh cả, con lừa của anh cũng không dùng làm bò được đâu! Cái xe này ít nhất cũng phải 1200 cân đấy?"
Bã bánh dầu nhiều như vậy, chiếu theo tốc độ bán hàng hiện nay thì ít nhất cũng phải hai ngày nữa mới bán hết.