Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 62




Hương vị ngon tuyệt, khiến cho hai đứa con nít vô cùng vui vẻ.

Giang Châu vừa buồn cười lại xót xa.

Hắn tìm đôi đũa sạch sẽ, trộn cẩn thận hai tô mì của hai cô con gái đáng yêu, sau đó mới đưa tô mì sợi tới.

"Như vậy nhé, trộn đều rồi mới ăn."

Giang Châu nói: "Đoàn Đoàn Viên Viên nếm thử xem."

Hai đứa con nít trừng mắt nhìn.

Mì trong tô đã được phủ đều nước sốt nấm đông cô trộn thịt băm.

Dầu tí tách, bóng nhẫy, trông cực kỳ mê người.

Đoàn Đoàn Viên Viên nuốt một ngụm nước bọt.

Dùng đũa gắp từng sợi mì một, rồi cho vào trong miệng.

Ngay khoảnh khắc này, hương thơm của những sợi mì mịn, trộn với nấm đông cùng thịt, ngập tràn ở trong miệng của hai cô bé.

Đôi mắt của hai cô bé lập tức sáng rực như đèn pha ô tô!

"Ăn ngon quá! Thơm thơm! Thơm thơm!"

Đoàn Đoàn há miệng to ăn một miếng.

Viên Viên thậm chí còn nhét một miếng lớn vào trong miệng, rồi nuốt lúc nào chả hay.

"Viên Viên thích, nấm đông cô, ăn ngon, thích quá!"

Giang Châu dở khóc dở cười.

Nhìn hai cô con gái yêu dấu ăn một lúc, lúc này Giang Châu mới bắt đầu ăn mì.

Nhìn chậu đầy ắp mì trước mặt, cao như quả đồi, hắn có chút dở khóc dở cười.

"Mộng Ly, mì sợi này..."

Giang Châu mới vừa mở miệng.

Liễu Mộng Ly nhìn về phía hắn.

Đôi lông mày nhíu lại, chăm chú nhìn hắn: "Ít sao? Tui sẽ múc thêm một ít."

Giang Châu: "..."

"Đủ rồi đủ rồi."

Giang Châu vội vã cự tuyệt.

Hắn vừa trộn đều mì, vừa nhìn Liễu Mộng Ly nói: "Em đi tìm chị dâu cùng ba mẹ chưa? Ba mẹ trở về chưa? Chị dâu nói như thế nào?"

Chuyện này vẫn luôn là vướng mắc trong lòng Giang Châu.

Luôn cảm thấy không đơn giản.

Liễu Mộng Ly nói: "Buổi sáng em mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên qua đó xem, chị dâu cùng Minh Hạo đều không ở nhà, tui hỏi hàng xóm cách vách, bọn họ nói hình như đã đi huyện thành."

Cô nói, dừng một chút, lại nhìn thoáng qua Giang Châu.

"Giang Châu, tui luôn cảm thấy... có phải ba mẹ có chuyện gì gạt chúng ta hay không?"

Giang Châu ăn một miếng mì.

Cúi đầu, không nói chuyện, một lát mới nói: "Tối nay anh đi xem sao, tối nay dù gì nhà bọn họ cũng phải có người trở về."

Nghe Giang Châu nói như vậy, Liễu Mộng Ly không nói gì.

Một nhà bốn người ăn xong mì.

Hai đứa con nít lại ngủ thêm một giấc.

Sau khi tỉnh ngủ, trong thôn đã có người lục tục tới bán lươn.

Giang Châu thu lươn của mấy gia đình, quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Ly, nói: "Mộng Ly, em biết viết chữ tính toán, đúng không?"

Liễu Mộng Ly gật đầu: "Biết một chút."

Giang Châu biết biết một chút này của cô, nhất định là khiêm tốn.

"Mới nãy trở lại nghe người ở cổng thôn nói, thôn bên cạnh họp chợ, súc vật có thể mua cũng có thể đổi, anh đi xem xem, nếu không... mỗi ngày đẩy xe đẩy tay lên huyện thành, quá ảnh hưởng hiệu suất."

Liễu Mộng Ly cũng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Đích thật là phải mua, nếu không... quá vất vả."

Giang Châu đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài, hai đứa con nít vừa mới tỉnh ngủ bèn hớt ha hớt hải tung đôi chân ngắn ngủn chạy tới.

"Ba ba, Đoàn Đoàn cũng muốn đi!"

"Viên Viên cũng đi, cũng đi!"

Hai đứa con nít, một trái một phải, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của Giang Châu.

Giang Châu lập tức bị chọc cười.

Hắn bất đắc dĩ gật đầu, hướng về phía Liễu Mộng Ly nói: "Chuyện trong nhà làm phiền em, anh mang theo hai con, sẽ nhanh chóng trở về."

Liễu Mộng Ly lên tiếng, căn dặn hai con phải nghe lời của Giang Châu không được chạy lung tung.

Lúc này Giang Châu mới đẩy xe đẩy tay, đặt hai cô con gái ở trên xe, đi ra cửa.

Sau khi Giang Châu rời đi không lâu.

Ngoài cửa đã tới đầy người.

Đều là thôn dân lục tục tới để bán lươn, hơn nữa đều mang theo thùng gỗ lớn.

Liễu Mộng Ly đặt bàn sẵn, đặt một quyển vở bằng giấy rơm được may bằng kim chỉ, còn có một khối than củi vừa đốt xong.

Là thanh niên trí thức, từ nhỏ cô đã tiếp nhận giáo dục bài bản.

Chữ và tính toán, cô biết.

Thậm chí Giang Châu không biết Liễu Mộng Ly có thể làm tốt hơn cả hắn.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, thôn dân cũng không ai dám coi khinh Liễu Mộng Ly.

Thu lươn, bán bã bánh dầu, cô làm đâu vào đấy, cực kỳ suôn sẻ.

~~~

Mà giờ khắc này, Giang Châu đẩy xe đẩy tay, mang theo hai đứa con nít, đi gần một giờ mới đến thôn bên cạnh.

Vào thời đại này đường toàn là đường bùn.

Không mưa còn đỡ, nếu có mưa, chắc sự nghiệp bán lươn của Giang Châu phải dừng lại.

Đi tới nơi diễn ra họp chợ ở thôn bên cạnh, lại hỏi đường, cuối cùng cũng tìm được thị trường giao dịch súc vật.

Thị trường giao dịch súc vật này, ở trong thôn, trên thực tế phần lớn dùng vật trao đổi vật.

Nói chung, cũng chính là lấy 3 loại súc vật lao động gồm trâu, con la, lừa làm chủ.

Lúc này ở bên cạnh đồng, nhiều con trâu đang lăn lộn trong vũng bùn, ngoe nguẩy đuôi để đuổi ruồi.

Thấy Giang Châu qua đây, cũng chẳng thèm nhìn hắn.

Nhưng mục đích của Giang Châu vốn không phải trâu.

Hắn tìm một vòng, cuối cùng ngừng lại trước một con lừa trông có vẻ đang ở thời kỳ khoẻ mạnh nhất.

Hai đứa con nít đang cầm trên tay cọng cỏ đuôi chó dài để trêu con lừa.

Con lừa phát ra tiếng kêu "A -- ách! A -- ách! ".

Thanh âm này chọc cho hai đứa con nít cười hi hi hi tít cả mắt.

Giang Châu cạn lời nhìn hai cô con gái.

"Đại ca, lừa nhà anh bán thế nào?"

Đại ca là một trung niên nam nhân.

Đầu đội mũ rơm, mang một đôi giày giải phóng dính đầy bùn, một chiếc áo khoác rách nát nhăn nheo, trong khe ống quần đều là bùn, còn xắn lên thật cao, lộ ra đôi chân nhỏ đen gầy gò.

Gương mặt thì đỏ thẫm, điển hình của nhân dân lao động.