Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 58




Mười mấy phút sau.

Giang Châu mang theo hai cái sọt, cảm thấy hài lòng rời khỏi nhà của Giang Trường Bảo đi ra đường.

Ngô.

Đây cũng là mình bỏ tiền mua.

Dùng đúng là 10 tệ còn lại.

Giang Châu vốn muốn trả số tiền này, thế nhưng Giang Trường Bảo nói sao cũng không chịu lấy.

Vì vậy bèn đổi cách khác, mình tiện thể còn thuận tay cầm đi hai cái sọt.

Một công đôi việc.

Giang Trường Bảo cũng miễn cưỡng cầm tiền, vô cùng cảm khái Giang Châu lãng tử hồi đầu không dễ dàng.

Giang Châu lại trở về nhà.

Bưng toàn bộ lươn lên xe.

Mà lần này, Giang Châu tính toán lại một chút, tổng cộng lươn chắc phải nặng hơn 300 cân.

Hơn nữa, ngày hôm nay tuyệt đối sẽ càng nhiều.

Tổng cộng 3 cái sọt, 1 cái thùng gỗ lớn, tất cả đều dùng dây thừng cột chặt rồi để trên xe đẩy tay.

Hắn uống một chén cháo, lại thêm một chút nước vào nồi cháo đang sôi sùng sục vì sợ bị cạn, sau khi ăn no, lúc này mới giơ lên xe đẩy tay, tiến về phía huyện thành Khánh An.

Giang Châu suy nghĩ.

Có lẽ, sau này nên mua con lừa.

Nếu không... cứ dựa vào sức người vận chuyển, thời gian lâu, tiền chưa kiếm đủ, thân thể hắn đã suy sụp thì mất nhiều hơn được.

~~~

Sau một đoạn đường dài tiến đến huyện thành Khánh An, Giang Châu để xe đẩy tay ở trên lề đường, hắn thở hổn hển mấy cái, lau mồ hôi trên đầu, lại đổ mấy ngụm nước, lúc này mới tỉnh táo lại.

Thuỷ sản Cung Tiêu Xã ở phía nam huyện thành, vừa vặn tới được phương hướng thôn Lý Thất.

Giang Châu nhìn lên mặt trời, vừa mệt vừa đói.

Thế nhưng hắn cũng không dám ngồi nghỉ quá lâu, dù sao trời càng nóng thì lươn ở trong thùng càng dễ chết.

Kiên trì thêm thời gian nữa.

Giang Châu lại ực một hớp nước, xốc lại tinh thần, đẩy xe đẩy tay dọc theo đường cái đi tới cổng của thuỷ sản Cung Tiêu Xã.

Lúc này hơn 8 giờ.

Cánh cổng sắt lớn màu đỏ hoen gỉ của Thuỷ sản Cung Tiêu Xã đã mở.

Bên trong có không ít người, rất náo nhiệt, phần lớn đều là qua đây mua thuỷ sản.

Giang Châu đẩy xe đẩy tay vào, làm đúng quy tắc, đưa một điếu Hồng Tháp Sơn, qua đó dễ dàng tìm được giám đốc của Cung Tiêu Xã.

Giám đốc là Hoàng Thiết Sơn.

Đầu trọc gầy gò, lúc nhìn người con mắt đảo rất nhanh.

Giang Châu đã chuẩn bị sẵn bài bản đối phó.

Hắn cười, tiến lên, nhanh chóng móc ra một bao Hồng Tháp Sơn đưa tới.

"Xin chào giám đốc Hoàng, em tới từ thôn Lý Thất! Anh cứ gọi Tiểu Châu là được ạ!"

Hạ thấp thái độ, khen tặng vài câu, thỏa mãn kiểu cách nhà quan của đối phương.

Giang Châu làm những việc này, vô cùng thành thạo suôn sẻ.

Hoàng Thiết Sơn lập tức thấy hài lòng về Giang Châu.

Ông nhìn Hồng Tháp Sơn đưa tới. Lặng lẽ nhận lấy, rồi nói: "Khách sáo như vậy làm gì? Chúng ta đều là công bộc của nhân dân, là vì nhân dân phục vụ!"

"Nói đi, có chuyện gì?"

Giang Châu cười nói: "Là như thế này ạ, trong khoảng thời gian vào xuân, nông dân trong thôn Lý Thất chúng em cũng bắt đầu gieo mạ rồi, trong ruộng có nhiều động bùn, khắp nơi đều là lươn, thứ này gì cũng ăn, chính là một côn trùng có hại, các nông dân sợ nó gặm hủy mạ, cho nên gần đây toàn thôn đều đang bắt lươn!"

"Giám đốc Hoàng, em biết các anh đều nghĩ cho dân chúng chúng em, anh xem xem, đây là mấy trăm cân lươn, vất đi thì quá đáng tiếc, cho nên em bèn kéo tới huyện thành, xem thuỷ sản Cung Tiêu Xã chúng ta có thể thu lại hay không? Coi như anh giúp dân chúng bọn em một chuyện lớn! Thôn dân thôn Lý Thất chúng ta, chắc chắn đều nhớ kỹ lòng tốt của anh!"

Sau một lúc nịnh bợ lấy lòng, Hoàng Thiết Sơn cực kỳ hưởng thụ.

Ông thắp một điếu Hồng Tháp Sơn, hài lòng liếc nhìn Giang Châu.

Thằng nhóc này, biết ăn nói, thái độ cũng đoan chính.

Hoàng Thiết Sơn nói: "Em đó, thật đúng là rất may mắn, ngày hôm nay xem như tới đúng dịp rồi."

Giang Châu vừa nghe, ngẩng đầu nhìn ông: "Giám đốc Hoàng, lời này của anh là...?"

"Người của thuỷ sản Cung Tiêu Xã từ tỉnh xuống, đến Cung Tiêu Xã chúng ta."

Hoàng Thiết Sơn cười nói: "Trong khoảng thời gian gần đây, văn kiện của Đảng ban hành về tỉnh thành, nói muốn toàn tỉnh chúng ta tập trung phát triển ngư nghiệp nông nghiệp, không chỉ thế, nhật báo vừa ra, nhân dân toàn tỉnh hưởng ứng hiệu triệu, đều biểu thị ủng hộ! Người mua cá bán lươn nhiều hơn không ít, Cung Tiêu Xã tỉnh thành cung không đủ cầu, hôm qua vừa ra văn kiện bảo chúng ta thu sản phẩm ngư nghiệp, ngày hôm nay lãnh đạo lại tới."

Con mắt của Giang Châu lập tức sáng ngời.

"Thật vậy chăng? Vậy thật là quá may mắn, thật cảm ơn Hoàng giám đốc giới thiệu!"

Hoàng Thiết Sơn rút ra Hồng Tháp Sơn, khoát khoát tay, cười nói: "Đi theo anh, bọn họ đang ở trong phòng hội nghị!"

Mấy phút sau, Giang Châu theo Hoàng Thiết Sơn đi đến một căn phòng họp tường trắng cửa xanh lục.

Đẩy cửa đi vào.

Ngay trên vách tường đối diện là một tấm biển bảng đen, phía trên có mấy chữ lớn" Ngư nghiệp nông nghiệp lưỡng bất ngộ!"

Bên trong có hai người đang ngồi, cầm trong tay mấy tờ giấy, bên cạnh để coi là bàn, lúc này đang phát ra tiếng lốp bốp.

Giang Châu nhìn lướt qua cực nhanh.

Trong lòng thầm hiểu, hai người kia ăn mặc áo quần với cao cấp chất lượng cực, tóc thoa kéo vuốt tóc, còn mang một đôi giày da trâu thật, vừa nhìn là biết tới từ tỉnh thành.

Hơn nữa thứ trên bán chính là văn kiện của Đảng về coi trọng ngư nghiệp.

Hiển nhiên thuỷ sản Cung Tiêu Xã dựa vào chính sách này mà vớ được khoản tiền lớn, các viên chức trong đó đều giàu đến mức nứt tường đố vách!

Nghe tiếng mở cửa hai người ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thiết Sơn.

Lập tức một người đứng lên, vươn tay hướng về phía Hoàng Thiết Sơn, cười nói: "Giám đốc Hoàng giám đốc, sao anh lại tới đây?"

"Đồng chí Trần."

Hoàng Thiết Sơn đi tới, bắt tay của người đàn ông, nói: "Đồng chí Trần, các vị từ tỉnh thành xuống một chuyến cũng không dễ dàng gì, tôi đương nhiên phải dốc toàn lực hỗ trợ các vị hoàn thành nhiệm vụ."

Hoàng Thiết Sơn nói, chỉ chỉ Giang Châu ở đằng sau.

"Đây là Tiểu Châu, tới từ thôn Lý Thất, trong thôn đầu xuân gieo mạ, lươn gây họa hoa mầu, các thôn dân bắt rất nhiều nhưng lại đang lo không có nơi để bán, chuyện này vừa hay tới đúng lúc, nên tôi dẫn cậu ấy qua giới thiệu."

Hoàng Thiết Sơn nói, kể sơ về Giang Châu.

Giang Châu cũng bước tới, nhanh nhẩu mời một điếu thuốc.

Nhìn người đàn ông nhận thuốc, Hoàng Thiết Sơn mới cười nói: "Vậy các vị cứ trò chuyện, tôi còn có việc, đi trước."

Trong phòng chỉ còn lại Giang Châu đối mặt với lãnh đạo tới từ tỉnh thành.