Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 513




Giang Châu: "..."

Nói một thôi một hồi như vậy mà còn chưa tới chính sự?

Phương Vân Lương cười ngượng ngùng nhìn Giang Châu.

"Cha ta bảo ngày mai vị thủ trưởng kia tới thăm, bảo cậu chuẩn bị một chút, mai đến đại viện."

Giang Châu gật gật đầu, nói với Phương Vân Lương.

"Được! Em biết rồi!"

Hắn dừng lại một chút, rồi hỏi thêm với vẻ mặt chân thành: "Anh Phương à, còn chuyện chính sự nào nữa không? Nếu có anh cứ nói hết trong một lần!"

Phương Vân Lương: "..."

…..

Ở bên này.

Giang Bất Phàm móc túi, rút một điếu thuốc ra đưa cho Lý Cảnh Bình.

"Anh Lý, thấy Bắc Kinh thế nào"

Lý Cảnh Bình nhận lấy điếu thuốc, rít hai hơi rồi thở ra một vòng khói.

"Tuyệt vời! Không hổ là kinh đô! Biết thế anh đến đây hưởng phúc với chú mày sớm hơn rồi!"

Khoảng một tuần trước.

Không biết lấy đâu ra được địa chỉ, mà sáng sớm ngày hôm đó Lý Cảnh Bình lại lù lù xuất hiện ở trước cửa nhà Giang Minh Phàm.

Vừa gặp y đã rút dao ra.

Lý Cảnh Bình gằn giọng bảo khi y về đã không thấy Đặng Thuý Hồng đâu, y đi tìm thì thấy có người bảo Đặng Thuý Hồng về thôn Lý Thất tìm Giang Minh Phàm, lại có người bảo do bị Giang Minh Phàm chơi đùa tình cảm nên Đặng Thuý Hồng đã bỏ xứ mà đi, lại có người bảo Đặng Thuý Hồng theo Giang Minh Phàm lên Bắc Kinh cùng nhau hưởng phúc…

Nói chung là từ người này truyền tai sang người kia thành tam sao thất bản, nhưng chung quy lại tất cả mọi thứ đều chỉ về Giang Minh Phàm.

Thế nên Lý Cảnh Bình đã đến tận Bắc Kinh để tìm gã.

Vừa gặp đã kề dao vào cổ gã, bảo là trả tiền trả người hoặc để lại cho y chút máu.

Tiền thì Giang Minh Phàm trả được, nhưng người thì…

Gã cũng nào biết Đặng Thuý Hồng ở chỗ nào đâu?

Cũng may Giang Minh Phàm cũng là một kẻ khôn khéo.

Bằng vào miệng lưỡi và tiền bạc của mình, gã đã thuyết phục được Lý Cảnh Bình bỏ qua cho gã, thậm chí còn kết giao giữ y ở lại Bắc Kinh.

Giang Minh Phàm là một kẻ có dã tâm lớn.

Ngay khi thuyết phục được Lý Cảnh Bình ở lại Bắc Kinh hợp tác làm ăn với mình, gã đã lên kế hoạch một tay thâu tóm giới hắc đạo ở Bắc Kinh. Cái cơ ngơi mà Phương Vân Lương bỏ đấy vẫn chưa có bên nào dám nhúng tay vào, bọn chúng đều sợ Phương Vân Lương đến đòi lại, ai cũng biết gia thế của Phương Vân Lương khủng đến thế nào.

Cơ mà mọi người sợ nhưng Giang Minh Phàm lại không sợ, xét về chỗ dựa thì chỗ dựa của gã chẳng thua kém gì Phương Vân Lương, thậm chí là có phần hơn.

Gã có quyền, có tiền! Thứ duy nhất gã thiếu lúc này chính là nhân lực!

Giờ đây đã có Lý Cảnh Bình cùng đám đàn em dưới trướng y, đã đủ mọi thứ mà gã cần.

Khi Giang Minh Phàm cùng Lý Cảnh Bình đến một con hẻm nhỏ, gã kín đáo đưa cho Lý Cảnh Bình một bọc nhân dân tệ rồi hạ giọng nói:

"Anh Lý, có chuyện này em muốn nhờ anh giúp!"

Lý Cảnh Bình cầm lấy cọc tiền, nhếch miệng nói: "Huynh đệ hợp tác với nhau! Giờ chúng ta đã ngồi chung một con thuyền rồi, việc của cậu cũng là việc của tôi! Cứ nói đi, cậu cần tôi giúp gì nào?"

Trong lòng Giang Minh Phàm thầm mắng một tiếng, nhưng gã vẫn lộ ra vẻ tươi cười ghé sát vào tai Lý Cảnh Bình: "Anh tìm cho em mấy người, càng lạ mặt càng tốt…"

- ---

Sáng hôm sau.

Giang Châu dậy từ sớm.

Đánh răng rửa mặt xong hắn liền gọi một chiếc xe ba bánh người kéo, đi thẳng đến cửa hàng.

Đến cửa hàng thì đã thấy Phương Vân Lương đang ngồi xổm trước cửa hàng, thấy Giang Châu đến anh hớn hở vẫy tay với hắn.

Cả hai chào hỏi rồi đến một cửa hàng gần đấy ăn sáng.

Phương Vân Lương cắn một ngụm bánh bao nhân thịt, nói với Giang Châu:

"Hôm qua Đông Tử đã cho người dò hỏi rồi! Kẻ mới tới làm vương làm tướng dạo này là Lý Cảnh Bình, một tên xã hội đen đến từ huyện nhỏ. Không biết được ai chống lưng mà rất phách lối, dẫn theo một đám đàn em đi hung hăng càn quấy khắp nơi, không chỉ chiếm lấy địa bàn cũ của ta bỏ lại mà còn đánh chiếm mở rộng khắp nơi,"

Giang Châu cũng cắn một ngụm bánh bao nhân thịt, ngẩng đầu hỏi Phương Vân Lương.

"Bên cảnh sát thì sao? Người lạ đến Bắc Kinh hung hăng càn quấy như vậy không thể nào họ không biết, bên đó có hành động gì không?"

Theo lý mà nói thì bên cảnh sát cho dù quan liêu đến đâu thì cũng không thể không biết được chuyện này.

Phương Vân Lương cắn thêm một ngụm bánh bao nhân thịt nữa, nói: "Bên cảnh sát vẫn đang án binh bất động, mấy tên mới tới hình như được ai đó chống lưng, đi đâu cũng rêu rao là quen biết người thân tín bên thượng tầng, thế nên họ cũng không dám tự tiện ra tay.

Quan trọng hơn nữa là công cuộc nghiêm trị cũng đã sắp bắt đầu, giờ tự dưng có một con cá lớn nhảy vào tấm lưới đã được giăng sẵn, thì bên công an cũng muốn giữ lại con cá lớn này để làm chiến công đầu."

Phương Vân Lương cho nốt miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, nhún nhún vai nói: "Ngành nào cũng có bệnh thành tích cả!"

Giang Châu nghê vậy liền gật gật đầu, không lên tiếng.

Cả hai ăn sáng xong liền gọi hai chiếc xe ba bánh người kéo, đi thẳng đến đại viện quân đội.

Khi đến nơi thì đã thấy chú Vương đang đứng gác ở trước cổng đại viện.

Vừa nhìn thấy Giang Châu cùng Phương Vân Lương tới, chú Vương liền mỉm cười hành lễ.

"Chào hai người! Hai cậu tới rồi sao?"

Giang Châu Phương Vân Lương cũng hành lễ chào lại.

"Chào chú Vương!"

Chú Vương mỉm cười, mở cổng mời hai người vào, nói.

"Vị thủ trưởng kia cũng vừa mới tới."

Giang Châu cùng Phương Vân Lương nghe vậy liền gật đầu, nói cảm ơn rồi đi thẳng vào trong viện.

Trong viện, mấy cậu trai cùng trang lứa với Phương Vân Lương vẫn đang luyện tập, mồ hôi rơi như mưa, khí thế ngập trời hô lớn.

Khi thấy Phương Vân Lương cùng Giang Châu đến, tất cả đều dừng lại, nhìn về phía bên này mỉm cười.

"Ai nha! Lương tử về rồi kìa! Dạo này chăm chỉ về đại viện nhỉ, hay lãng tử hồi đầu, muốn về đại viện này làm rồi?"

"Đâu có, ta nghe Lương tử theo Giang Châu học tập làm ăn rồi! Có khi theo Giang Châu quay về báo cáo xem làm ăn thế nào đấy!"

"Ồ! Giang Châu kìa! Lần này đến đây nhất định phải ăn với chúng tôi một bữa cơm đấy!"

"Ai nha! Giang Châu! Nghe nói cậu là ông chủ lớn đúng không? Sau này tôi mà không kiếm được việc, nhớ nhận tôi vào làm đấy!"



Giang Châu thấy đám thanh niên ở đại viện thì mỉm cười, hắn rút bao thuốc ra, mời mỗi người một điếu thuốc.

Đám thanh niên lần lượt nhận lấy thuốc rồi cười ha ha nói.

"Quả nhiên là biết cách làm người! Nói chuyện vừa sảng khoái vừa lại hào phóng! Cậu mà ở luôn ở đây được thì tốt biết mấy!"

"Đúng nha, đúng nha! Nào giống như tên Lương tử kia, ở đây được bao năm rồi mà chưa được điếu thuốc nào từ hắn!"

"Hắc hắc! Tên đó không biết có làm ăn được không! Chứ làm lính thì ta thấy ngày nào cha hắn cũng đánh hắn chạy quanh đại viện!"



Phương Vân Lương nghe một đám nói xấu mình như vậy thì nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, giơ chân cho cả lũ một cước: "Con mẹ nó! Đám các ngươi ngứa đòn đúng không?

Hổ không gầm các ngươi lại tưởng là mèo hen à! Có tin lão tử đánh cho các người nằm bò ra đất không?’

Đám thanh niên thấy vậy liền lùi một bước tránh đòn, cười ha ha chế nhạo:

"Hắc hắc! Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời! Có bản lãnh thì chốc nữa ra ngoài thao trường đấu một hồi! Lương tử, ngươi mà không đến thì sẽ làm con rùa đen rụt đầu!"