Giang Châu cùng Ngô Chí Cường liếc nhìn nhau, lại ra vẻ kinh ngạc nói: "Chúng tôi nghe báo cáo rằng một cô gái bị bắt nạt! Vừa hay chạy đến đó để xem sao!"
"Sao! Cậu cũng vậy sao?
Câu hỏi này của Giang Châu lập tức khiến Trâu Quốc Cường trừng lớn mắt, gấp đến độ đỏ mặt tía tai.
Bị bắt nạt sao?
Không đợi Giang Châu cùng Ngô Chí Cường nói tiếp, Trâu Quốc Cường đã quay người lao ra ngoài, mấy người phía sau thấy vậy liền mỉm cười rồi lục đục đi theo.
Mấy người vừa đi vừa chạy, rất nhanh đã tới nơi.
Lúc này, Diệp Mẫn Kiệt đang mở khóa cửa, khi bước vào phòng, ngay lập tức gã nhìn thấy Lưu Á Hồng vẫn còn đang ngủ trên giường.
Ả đang mặc một chiếc váy hai dây sắc thuỷ hồng, nằm nghiêng ngủ, trông vô cùng xinh đẹp.
Nhìn thấy điều này khiến đầu óc Diệp Mẫn Kiệt như muốn điên lên, gã đặt bữa sáng trong tay xuống, nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên giường Lưu Á Hồng.
"Á Hồng?"
Diệp Mẫn Kiệt khẽ gọi.
Gã híp mắt lại, nhìn thấy bờ vai tròn trịa trắng như tuyết của cô, suy nghĩ đè nén trong đầu đột nhiên bùng phát.
Diệp Mẫn Kiệt bị quỷ thần xui khiến ngồi ở bên giường, gã đưa tay ra, vuốt ve bờ vai của Lưu Á Hồng, khẽ gọi: "Á Hồng? Sao em còn chưa dậy? Có phải không khỏe không?"
Gã nuốt nước bọt ừng ực, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Lưu Á Hồng đang chìm vào giấc ngủ mơ màng, lúc này chỉ cảm thấy có ai đó đang chạm vào mình.
Ả mơ mơ màng màng, trong tiềm thức nghĩ rằng đó là Trâu Quốc Khải, dù sao thì anh ấy cũng sẽ đến vào ngày 15 hàng tháng, anh ấy có chìa khóa nhà, thường thường cũng sẽ mở cửa và gọi mình dậy, trước đó anh ấy còn vuốt ve an ủi mình một hồi.
Lần này Lưu Á Hồng cũng không ngoại lệ.
Ả gần như là vô thức đưa tay ra, kéo Diệp Mẫn Kiệt lại, và dựa cả người vào cơ thể của Diệp Mẫn Kiệt.
Đối với Diệp Mẫn Kiệt mà nói, cái động tác nhỏ này chẳng khác gì một gợi ý.
Gã vội vội vàng vàng cởi áo khoác rồi đè cô xuống.
Ngay tại thời điểm này.
Ngoài cửa, Giang Châu và những người khác đã đến gần, cả đám vội vã chạy đến cửa, Trâu Quốc Khải run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Bang!"
Tiếng mở cửa thật lớn vang lên, ngay sau đó chỉ nghe thấy Trâu Quốc Khải gầm lên một tiếng: "Á Hồng! Em không sao chứ?!"
Lưu Á Hồng nguyên bản vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, tối qua ả đã uống hơi nhiều rượu. Nghe thấy Trâu Quốc Khải quát to một tiếng, ả đột nhiên giật mình, khi mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Mẫn Kiệt đang hôn về phía mình.
"A!"
Lưu Á Hồng quả thực là bị doạ sợ, ả lập tức kêu lên một tiếng, vô thức vươn tay muốn đẩy gã ra.
Ả thực sự không ngờ rằng đó là Diệp Mẫn Kiệt!
Diệp Mẫn Kiệt nào quan tâm nhiều như vậy, Gã cứ thế mà cúi đầu hôn, phía sau, Trâu Quốc Khải nghe thấy tiếng hét liền chạy vọt vào, vừa vào thì thấy Lưu Á Hồng đang nằm trên giường, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ và kinh hãi.
Trâu Quốc Khải lập tức hiểu ra mọi chuyện!
Anh vốn là một người làm việc chân tay, giờ anh đang lao tới với đôi mắt đã đỏ hoe vì tức giận, sau đó anh tóm tên Diệp Mẫn Kiệt lên rồi đấm liên tục vào mặt gã!
"Con mẹ mày! Tao sẽ đánh chết mày!"
Khí lực của Trâu Quốc Khải rất lớn.
Lần này quả đấm nào cũng là quả đấm trí mạng, Diệp Mẫn Kiệt suýt chút nữa bị trực tiếp đánh cho lòi mắt ra, thậm chí gã còn không thể thốt ra một câu nào hoàn chỉnh, chỉ có thể ậm ừ rên rỉ.
Giang Châu bước nhanh về phía trước, hắn nhặt một bộ quần áo rồi ném đầu về phía Lưu Á Hồng.
"Haizz đồng chí à, ngươi bị ép sao lại không kêu cứu vậy? May mắn chúng ta tới kịp thời!"
Lưu Á Hồng vẫn còn đang trong trạng thái quay cuồng.
Trên thực tế, sau khi nhìn thấy Trâu Quốc Khải xông vào, ả vừa cảm thấy sốc vừa cảm thấy tội lỗi.
Bị lộ rồi!
Mà cái lời kia của Giang Châu lại một lời cảnh tỉnh cho ả, Lưu Á Hồng ngay lập tức khóc rống lên: "Hắn ta ép buộc em! Quốc Khải! May mà anh đến kịp! Nếu không, nếu không em sẽ... woo woo woo …"
Càng khóc càng thương tâm.
Trâu Quốc Khải ra tay cũng càng ngày càng hung ác.
Giang Châu khoanh tay trước ngực, đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn.
Nhìn người bạn cũ bây giờ đã biến thành bộ dạng mà hắn đã không quen biết, hắn vốn tưởng mình cũng sẽ nhảy vào mà trào phúng, rồi sẽ cảm thấy sảng khoái, nhưng bây giờ chân chính nhìn lại, thì chỉ còn lại nỗi bi ai mà thôi.
~~~
Ba ngày sau.
Diệp Mẫn Kiệt đáp ứng sẽ đưa một khoản tiền, Lưu Á Hồng cũng theo Trâu Quốc Khải rời khỏi Lang Phường.
Không có tiền trong người, Diệp Mẫn Kiệt liền nóng lòng muốn bán hàng nên đã tổ chức một hoạt động quảng cáo, Giang Châu cùng Phương Vân Lương đã gài bẫy vụ này từ trước, công an bắt quả tang gã đang bán hàng giả, cuối cùng tống gã vào thẳng trong tù.
Làm xong mọi chuyện, Giang Châu cùng đám người Phương Vân Lương mới bắt xe trở về Bắc Kinh.
Trên đường đi, Phương Vân Lương được dịp huênh hoang khoác lác với Giang Châu.
Rằng anh đã đa con mẹ nó mưu, túc con mẹ nó trí thế nào khi mà tìm ra Trâu Quốc Khải rồi làm trăm phương ngàn kế để giữ chân anh ta lại.
Còn Giang Châu thì lại trầm lặng đến hiếm thấy.
Hắn đang hồi tưởng lại chuyện về Diệp Mẫn Kiệt.
Mặc dù đã sống qua hai kiếp, nhưng có nằm mơ hắn cũng không tưởng tượng được việc người đã từng là thông tín viên Diệp đã từng đỡ cho hắn một dao, đã từng là một con người thanh liêm không dám nhận một xu một cắc kia, thế mà lại bị thế giới phù hoa ở Bắc Kinh tha hóa nhanh như vậy, làm ra những việc mà cả hai kiếp hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến chứ đừng nói là dám làm.
Hạ độc giết chết chính người thân của mình.
Thấy Giang Châu có chút thất thần, Phương Vân Lương liền tiến đến vỗ mạnh vào vai hắn.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao? Nhớ vợ à!"
Cú vỗ vai đau điếng kéo Giang Châu trở về với thực tại, hắn quay đầu lại nhìn Phương Vân Lương nói:
"Nhớ lại chuyện cũ thôi! Anh chưa lập gia đình làm sao biết nhớ vợ là như thế nào!"
Phương Vân Lương: "..."
Là do ta đây chưa kiếm được người vừa mắt mà thôi.
Anh khoát khoát tay đổi chủ đề khác: "Bỏ đi, bỏ đi! Đổi chuyện khác! Cậu về Bắc Kinh có bận việc gì không? Không thì đến đại viện bộ đội thêm chuyến nữa!"
Giang Châu nghe vậy liền có chút sững sờ.
"Đến đại viện bộ đội thêm chuyến nữa sao?"
Phương Vân Lương gật gật đầu, nói tiếp: "Đúng vậy! Chuyện này có liên quan trực tiếp đến cậu! Nhớ người đã cản trở việc xin giấy phép của cập ở Cục Công Thương không?"
"Tôn Mẫn Hùng sao?"
Phương Vân Lương gật đầu xác nhận: "Đúng vậy! Chuyện này có thể coi là liên quan cũng có thể coi là không có liên quan đến gã, nhưng quanh đi quẩn lại cũng có liên quan đến cậu!
Thế nên là khi về thì cũng nên đi một chuyến với tôi đến đại viện bộ đội!"
Giang Châu trừng mắt, nhấc nhân đạp Phương Vân Lương một cái: "Có cái rắm thì thì cứ phóng đi! Rào trước đón sau làm gì! Anh học ở đâu cách nói vòng vo như vậy đấy!"
Phương Vân Lương chếch sang một chút né cú đạp, cười hắc hắc nói: "Học của cậu chứ của ai!"