Chú Vương đương nhiên là cảnh vệ đứng bên ngoài đại viện nhà họ Giang kia, lần này bị Phương Vân Lương cứng rắn kéo đi, nói là có việc cần chú phải đi theo cùng
Không còn cách nào, Vương Đức cũng chỉ đành xin chỉ thị của Phương Chính Dương rồi đi theo anh ra ngoài, vốn ông muốn thay thường phục trước khi ra ngoài nhưng Phương Vân Lương lại không cho, nói rằng mặc bộ quần áo này rất tiện cho công việc.
Ông nghe vậy cũng đành chịu, tên tiểu tử Phương Vân Lương này từ nhỏ đã là Thổ Hoàng Đế trong viện, sao dám nói không chứ?
Thế nên khi vừa lên xe, cả hai đã lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Trên xe lúc này không có nhiều người lắm, dù sao đây cũng là trạm xuất phát, hai người đến sớm nên chọn một chỗ ngồi gần phía sau để dễ dàng quan sát toàn cảnh.
Khi mà xe khởi hành đúng tám giờ, Phương Vân Lương đã toả định được vài người, mấy người còn lại đều là người lớn tuổi, không phù hợp với yêu cầu.
Giang Châu đã nói qua điện thoại rằng người cần tìm là một người đàn ông khỏe mạnh với làn da ngăm đen.
Đáng tiếc bây giờ trời đã tối, nhìn không rõ mặt người, Phương Vân Lương sau khi ngẫm nghĩ một hồi liền quyết định đợi cho đến điểm dừng cuối cùng, là trạm gần Lang Phường.
Chiếc xe lắc lư đi về hướng Lang Phường.
Thực ra.
Dựa theo ý tưởng của Giang Châu, vốn hắn chỉ định dựa vào mối quan hệ của Phương Vân Lương, để cho anh về thủ đô chuẩn bị trước một chút để chụp mũ Diệp Mẫn Kiệt với danh nghĩa bán hàng giả rồi tống tên súc sinh đó vào tù.
Thế nhưng…
Sau khi nhận được rất nhiều thông tin từ Ngô Chí Cường, đầu óc hắn liền xoay chuyển nhanh chóng rồi lập ra một kế hoạch khác.
Không làm thì thôi, đã làm thì phải nhất kích tất sát.
Sau khi hỏi Ngô Chí Cường hắn biết được Trâu Quốc Khải sẽ đưa Lưu Á Hồng đi ăn sáng vào đúng ngày 15, điều này chứng tỏ rằng Trâu Quốc Khải chỉ có thể đến Lang Phường bằng tàu hỏa vào đêm ngày 14.
Nếu đi cùng ngày 15 thì chắc chắn sẽ không đến kịp.
Bởi vậy hắn mới gọi Phương Vân Lương, bảo anh tìm Trâu Quốc Khải trước rồi câu giờ một chút.
Giang Châu kể hết mọi chuyện hắn đã hóng hớt được cho Phương Vân Lương nghe, Phương Vân Lương nghe xong liền vui vẻ hợp tác.
Dù sao đối với anh mà nói, việc đặt bẫy thì nhìn kiểu gì cũng thấy thú vị.
Xe buýt lắc lư chạy trong màn đêm, những người đến thôn trang cuối cùng cũng xuống xe, tức là những người còn lại trên xe sẽ đến Lang Phường.
Trên xe lúc này cũng không còn nhiều người.
Chỉ còn lại sáu người, trong số đó có hai người trẻ tuổi, ngồi bên trái và bên phải trước mặt Phương Vân Lương.
Anh vốn định hỏi thẳng, nhưng chợt nhớ ra làm vậy không khỏi quá đả thảo kinh xà.
Thế nên ngay sau đó, anh liền trợn tròn mắt, đột nhiên hét lớn: "Hỏng rồi! Tôi mất ví mất rồi!"
Tiếng hô này ngay lập tức đánh thức mấy người vốn đang ngủ trên xe, nguyên một đám đang tranh thủ chợp mắt liền ào ào mở mắt ra, nhìn về phía Phương Vân Lương.
"Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Ai, ví của ai đã bị đánh cắp vậy?"
"Đúng vậy! Đừng dọa tôi nha! Để tôi xem ví của mình còn không đã!"
"Ai nha! May mà ví tôi vẫn còn! Cơ mà cũng rất khó lường nha, nhất định trên xe có trộm rồi!"
…
Sáu người kia bắt đầu trò chuyện rôm rả
Tài xế vẫn đang lái xe, căn bản là không quan tâm chuyện này chút nào, dù sao thì chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra, nó cũng không làm ảnh hưởng đến việc lái xe của họ đúng không?
Phương Vân Lương đứng dậy lớn tiếng nói: "Là tôi bị mất ví! Vốn lúc trước nó vẫn còn ở trong túi áo của tôi, nhất định là bị ai đó trộm mất rồi! Ta mặc kệ! Nhất định phải tra ra, bên trong chứa không ít tiền đâu! "
Phương Vân Lương làm ầm lên, cuối cùng cũng ai đó thắp chiếc đèn chống bão lên, mang đến đặt trước chỗ Phương Vân Lương.
Vương Đức cũng đứng lên, ông nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quét qua mấy người.
"Ồ! Người mặc đồng phục cảnh sát! Ông ta là đồng chí của cảnh sát đấy!"
"Suỵt, nhỏ giọng lại, để cho ông ấy điều tra! Dù sao chúng ta cũng không ăn trộm! "
"Đúng nha! Có cảnh sát ở đây thế mà lại lại tốt, mấy tên ăn trộm thật sự rất đáng hận!"
~~~
Mấy người vẫn tiếp tục bàn tán xôn xao, nhưng Vương Đức cũng không để ý tới điều này, ông quay đầu lại nhìn về phía Phương Vân Lương, thấp giọng nói: "Thiếu gia, ví tiền của cậu mất rồi sao? Lát nữa xe dừng lại..."
Vương Đức nói còn chưa dứt lời, Phương Vân Lương đã vội vàng nháy mắt một cái ra hiệu cho ông.
Vương Đức: "????"
"Chú Vương, chỗ này tối như hũ nút cũng không tiện khám xét. Không thì thế này đi, chú cứ ghi hết tên của họ lại. Khi xe dừng, chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát để lập biên bản, tra cho nó cẩn thận!"
Phương Vân Lương mặt không đổi sắc nói.
Kỳ thực, những lời này lọt vào tai người trong cuộc, đơn giản chỉ là một câu nói đùa!
Bất kể thời đại nào, thì bắt trộm thì luôn phải bắt tận tay, nếu không có bằng chứng thì hình phạt với mấy tên trộm cũng không nghiêm trọng lắm.
Vốn theo ý định của Vương Đức, thì ông sẽ trực tiếp soát người trong xe, bắt trộm ngay tại trận, tuyệt đối tên trộm sẽ không chạy trốn được!
Không ngờ Phương Vân Lương lại bảo ông đi ghi lại tên của mọi người?
Vấn đề là nếu kẻ trộm thực sự ở trong số những người này, ai sẽ nói tên thật của mình ra?
Vương Đức: "..."
Ông có chút mơ hồ, sau đó lại tự hỏi xem tại sao vị tiểu thiếu gia này ở trong đại viện từ nhỏ đến lớn, thế mà ngay cả chuyện này cũng không biết sao?
Cơ mà khi nhìn thấy cái bộ dáng sống chết cũng phải làm kia của Phương Vân Lương, Vương Đức cũng đành phải bất đắc dĩ nghe theo anh. Sau đó ông liền lập tức lớn tiếng nói: "Tôi đến từ cục an ninh Bắc Kinh, hiện tại trong xe có người bị mất đồ, mọi người lấy chứng minh thư hoặc đồ vật có thể chứng minh thân phận ra cho tôi xem!"
Lập tức tiếng xào cã trong xe lập tức im bặt, thấy đồng chí công an bắt đầu phá án thì mọi người cũng rất phối hợp.
Chứng minh thư, thư đề cử, văn kiện… tất cả đều được mọi người lấy hết ra.
Ngoại trừ Phương Vân Lương cùng Vương Đức, thì tổng cộng cũng chỉ còn bốn người.
Trong bốn người, hai người là thanh niên, hai người còn lại là trung niên, nhìn cách ăn mặc cũng không giống người chân lấm tay bùn.
Quả nhiên.
Sau khi Vương Đức hô lên thì cả bốn người họ đều lấy thư tiến cử ra.
Vương Đức lấy trong túi áo ngực ra một cuốn sổ nhỏ, vừa đọc vừa viết mấy cái tên trên thư tiến cử vào trong sổ.
Phương Vân Lương cũng nghiêng người nhòm sang, khi nhìn thấy tên của người thanh niên thứ hai thì khóe miệng anh liền nhếch lên, trong đầu thầm đắc ý rằng mình quá là cơ con mẹ nó trí.
Trâu Quốc Khải.
Chẳng phải đây là cái tên mình đang tìm hay sao?
Anh lùi về sau một bước, ngồi trở lại trên ghế, rồi lại giả vờ như đang tìm ví tiền, lo lắng nhìn tới nhìn lui rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói: "Ai Nha! Chú à! Cho cháu mượn cái đèn tránh bão nào!"
Người đàn ông trung niên kia cũng hiểu việc ra sao nên liền đưa cái đèn tránh bão trong tay cho Phương Vân Lương, Phương Vân Lương cầm lấy cái đèn rồi cẩn thận chiếu vào chỗ ngồi.
Một lát sau, liền nghe thấy anh hô lên một tiếng "Ai nha!" rồi ngay lập tức lấy ra một chiếc ví màu đen từ dưới ghế.
"Thật sự là hiểu lầm, hiểu lầm rồi!"
Phương Vân Lương lớn tiếng nói: "Ví của tôi đây rồi! Mọi người nhìn xem! Tiền vẫn còn ở đây! Thực sự là xin lỗi các vị!"
Nói rồi Phương Vân Lương mở ví đưa cho Vương Đức xem.
Quả nhiên, tiền bên trong vẫn còn nguyên.
Mọi người: "..."
"Khụ khụ, không sao là tốt rồi! Tiền vẫn còn, sự trong sạch của chúng ta vẫn được bảo toàn!"
"Đúng vậy! Náo một chút thôi, không sao là tốt rồi!"
"Ai nha! Vừa hay cũng đến Lang Phường, khởi động tinh thần thế cũng ổn!"