Phương Vân Lương cũng là người có mắt nhìn, anh lập tức chạy sang bên bên mẹ, lấy từ trong túi ra hai tờ nhân dân tệ đưa cho bà.
"Mẹ, con biếu mẹ! Con trai của mẹ giờ kiếm được tiền rồi!"
Lý Anh nhìn tờ tiền con trai biếu mình vừa cảm động vừa cao hứng, bà cầm lấy quơ quơ trước mặt Phương Chính Dương, nói: "Nhìn mà xem, con trai thật là hiếu thuận!"
Con trai giờ đã trưởng thành, giờ lại còn biết biếu mình tiền, điều này khiến Lý Anh cực kỳ cao hứng.
Phương Chính Dương lại cau mày, nhìn chằm chằm vào tờ tiền, nửa ngày sau mới trầm giọng nói: "Thời buổi này kiếm tiền gì dễ vậy sao? Không chừng nó làm gì xấu mới kiếm được đấy!"
Lý Anh đang định mở miệng nói đỡ thì Phương Vân Lương đã vội giơ tay lên, nói với Phương Chính Dương: "Chà à! Chuyện này thì đừng vu oan cho con chứ! Mấy việc kiếm tiền của con đều là kinh doanh hợp pháp đấy! Cha biết Giang Châu không, Giang Châu ấy?"
Giang Châu?
Phương Chính Dương tỉ mỉ ngẫm nghĩ, cái tên này dần dần hiện ra trong đầu ông.
"Có phải là người có công tố cáo, được chủ tịch thành phố gửi thư khen ngợi không?"
Chuyện này trên thực tế còn huyên náo hơn những gì báo chí đã từng đưa tin.
Không chỉ là đại án đầu tiên trong thời kỳ lập quốc, mà quan trọng hơn là khi vụ án này xảy ra, cả nước đều hoang mang lo sự, ai cũng đều chú ý về vụ này.
Đối với những cao tầng ở Bắc Kinh, áp lực phải chịu phải nói là rất lớn.
Nếu vụ án không được phá nhanh thì sẽ ảnh hưởng đến mọi phương diện.
Mà cái lần tố cáo bằng thư của Giang Châu kia mà nói, vốn bên Vũ Hán cũng chỉ tính là ngồi thăm dò chờ đợi một chút, không ngờ hết thảy mọi việc lại y như trong thư miêu tả, hai kẻ sát nhân Đại Vương và Tiểu Vương kia cứ thế mà bị bắt!
Hơn nữa, quan trọng nhất là không có cảnh sát nào bị thương, việc bắt giữ rất là thuận lợi, điều này đối với người dân cả nước mà nói thì quả thực là phấn chấn nhân tâm!
Ý nghĩa cực kỳ trọng đại!
Chính vì điều này, thì về cơ bản mọi người trong giới của ông đều biết đến cái tên Giang Châu.
Hơn nữa, chủ tịch thành phố còn đích thân viết thư cảm ơn để bày tỏ sự coi trọng cùng lòng biết ơn.
"Ngươi nhắc tới cậu ta làm gì?"
Phương Chính Dương nghiêm mặt nói: "Cậu ta là đại công thần có công tố giác, nếu không phải cậu ta giúp đỡ thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị uy hiếp đến tính mạng!
"Nếu ngươi có một nửa trí thông minh của cậu ta thì thằng cha ngươi nào phải lo lắng nữa?"
Phương Vân Lương: "..."
Khá đấy, anh nào biết rằng trong mắt cha mình, Giang Châu lại được đánh giá cao đến như vậy?
"Cha, nếu cha muốn nhìn cậu ấy như thế này, thì con yên tâm rồi."
Phương Vân Lương hắng giọng, nghiêm túc nói: "Hiện tại con đang giúp cậu ta bán hàng đây! Cậu ấy đã mở một cửa hàng điện tử ở Tây Đan, con giúp cậu ấy bán đồ, bán một món là con được tệ, số tiền này đều là do ta tân tân khổ khổ đạp xe ba bánh vất vả lắm mới kiếm được đấy!"
Phương Chính Dương kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Bán một món là được một tệ?"
Việc ông kinh ngạc cũng khó trách.
Ông đến cấp bậc chừng này rồi, mà tiền trợ cấp hàng tháng cũng chỉ hơn 50 tệ, bán đồ điện lại còn được nhiều tiền hơn cả lương cửa ông sao?
"Có hợp pháp không?"
Phương Chính Dương nghiêm nghị hỏi: "Có đáng tin cậy không? Giấy chứng nhận và thủ tục đều đầy đủ sao?
Phương Vân Lương nói: "Thủ tục muốn cái gì có cái đó, hơn nữa người này lại cực kỳ giảng nghĩa khí, đối với con cùng các huynh đệ cũng không tệ."
Phương Chính Dương nghe vậy liền thở phào, sau đó liền đưa tay vỗ vỗ vai anh nói: "Ngươi là người không thích khuôn phép, mẹ ngươi và ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi không đi lạc đường là được."
"Đúng nha!"
Lý Anh thò đầu ra khỏi phòng bếp rồi nói: "Khi nào rảnh, mời cậu ta đến đây ăn một bữa cơm! Bố con đọc lá thư báo cáo của cậu ta còn bảo cậu ta là người có tâm tư kín đáo đấy!
Cậu ta có thể đưa con cùng đi kiếm tiền, thế thì cũng có thể coi là đã chiếu cố tới con, có thể coi như là có quen biết, nên mời về đây ăn một bữa cơm!"
Phương Chính Dương cũng không phản đối việc này.
Phương Vân Lương đạt được mục đích liền cười cười hắc hắc.
~~~
Một ngày sau.
Giang Châu theo Phương Vân Lương vào trong khu quân đội.
Đây là lần đầu tiên hắn đến đây, vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy người cảnh vệ gác cửa đang dò xét hắn với ánh mắt sắc bén sáng rực.
Phương Vân Lương giới thiệu: "Đây là chú Vương của tôi!"
Anh nói rồi đứng thẳng dậy, đột nhiên giơ tay lên hành lễ: "Chào chú Vương!"
Chú Vương cũng nở một nụ cười, hành lễ lại rồi mời hai người đi vào trong viện.
Có không ít gia đình cán bộ sống trong viện.
Tiểu bối ở đây đều được các trưởng bối dùng quan hệ dìu dắt, bởi vậy hầu hết các cậu trai đều đi lính.
Giang Châu vừa vào cửa thì đã thấy một mấy cậu trai cùng trang lứa với Phương Vân Lương đang cởi trần tập luyện, nguyên một đám đều là cơ bắp, da ngăm đen, mặc quần dài quân đội, giày da buộc dây, mồ hôi đầm đìa.
Khi Phương Vân Lương bước vào, mấy thanh niên kia đều lộ ra hàm răng trắng bóc, chào hỏi với anh.
"Này! Lương tử, đây là ai vậy? Mặt trông lạ lắm, chưa thấy bao giờ!"
"Huynh hệ mới của cậu sao? Cậu thực sự mang cậu ta về nhà đấy à, bố mẹ cậu sẽ không đánh cậu chứ?
"Lương tử, đợi lát nữa bị đánh thì đừng chạy ra ngoài khóc đấy!"
~~~
Bộ đội trong đại viện đều lớn lên cùng nhau từ hồi cởi chuồng.
Phương Vân Lương nghe vậy liền nhấc chân lên muốn đạp một cái, mấy người kia thấy vậy liền cười ha ha tránh sang một bên.
"Đúng là một đám không có ánh mắt! Đây là Giang Châu đấy!"
Phương Vân Lương khịt mũi, khoác vai Giang Châu, nháy mắt với hắn rồi thấp giọng nói: "Mấy tên khốn kiếp này sau này ra ngoài không chừng cũng thất nghiệp hết đấy, quen biết nhau một chút cũng không tệ."
Giang Châu đương nhiên hiểu mấy câu này.
Phương Vân Lương thực sự coi mình là huynh đệ, nếu không thì sao anh ta có thể đưa mình về nhà?
Nếu chỉ là hỏi han giúp hắn thì chỉ cần hỏi xong thì quay về nói với hắn là được
Thế mà anh ấy lại còn đưa hắn vào tận bên trong khu quân đội.
Nhưng ý nghĩa đằng sau việc này là cực kỳ quan trọng hơn.
Mấy thanh niên kia nghe thấy cái tên Giang Châu liền lau mồ hôi, sau khi ngẩn người thì đôi mắt liền liền sáng lên, cùng nhau nghi hoặc nhìn về phía bên này
"Giang Châu sao? Người được thủ trưởng viết thư khen ngợi đấy á?"
"Chậc! Trẻ như vậy sao? Nhìn cũng không lớn hơn ta! Lợi hại nha!"
"Thư tố cáo kia ta cũng đã xem qua! Viết vừa cẩn mật lại có trật tự! Tuyệt đối là trâu bò!"
…
Giang Châu nở nụ cười, bước gần đến chia cho mỗi người một điếu thuốc.
"Chỉ là may mắn mà thôi."
Giang Châu cười cười nói tiếp: "Bắt được là tốt rồi, tôi cũng không nghĩ tới là mình đoán trúng, chuyện này cũng không đáng nhắc tới.
Cũng không so được với mọi người, mọi người đều là chân tài thực học. Nếu gặp phải những tên côn đồ kia, thì chẳng phải là phải nhờ vào sự bảo vệ của mọi người sao?"
Giang Châu nói nghe cực kỳ khiêm tốn, nhưng lại hung hăng nịnh nọt mọi người.
Mấy thanh niên kia vẫn là người trẻ tuổi, làm sao có thể cáo già được như hắn chứ?
Sau khi mọi người đều nhận được thuốc, họ liền nhoẻn miệng cười, trông thân thiện hơn không ít, sau đó mấy người lại lôi kéo trò chuyện với Giang Châu một hồi, nói qua nói lại vài câu, mọi người lập tức có thiện cảm với hắn!
"Ai nhà! Quả là mới gặp đã thân! Lần sau đến đây nhớ ăn với chúng ta mấy bữa cơm đấy!"
"Đúng vậy! Đúng là hận không thể gặp sớm hơn! Lâu lắm rồi không nói chuyện phiếm vui vẻ đến thế!"