Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 486




Khi trở lại Bắc Kinh thì đã là mười giờ sáng.

Xe buýt vào buổi sáng sẽ chạy nhanh hơn và sẽ có nhiều người hơn.

Dòng người đông đúc nhốn nháo từ các thôn làng đổ ra dọc đường, bọn họ đứng bên con đường cái đổ nát huyện, vẫy tay để gọi xe, rồi xách túi lớn túi nhỏ lên xe.

Cỗ xe tựa như một cái lồng hấp khổng lồ, mọi người bị ép thành một khối, đung đưa qua lại cùng nhau khi chiếc xe di chuyển về phía trước.

Giang Châu đến sớm nhất nên ngồi ở ghế trước.

Hắn nhìn ra phía sau, nhưng cũng không tìm thấy Tam Nha Tử và cha cậu đâu.

Giang Châu cười cười, tự mình lắc đầu.

Loại chuyện gặp gỡ này, nói tới nói lui thì đều phụ thuộc vào duyên phận, hắn lại nghĩ đến cái bát thanh hoa đặt trong rương của mình, coi như là may mắn kiếm được chỗ tốt.

Khi xe buýt đến trạm dừng, Giang Châu liền xuống xe rồi đi thẳng vào trong tứ hợp viện.

Lúc này mọi người đều đang bận việc, chỉ có một mình Diêu Quyên ở nhà, cô vừa đi chợ về, đang chuẩn bị nấu cơm thì thoáng thấy Giang Châu từ trong nhà đi ra.

"Tiểu Châu đã về rồi sao?"

Diêu Quyên kinh hỉ cười lớn một tiếng, đặt đồ ăn lên bàn rồi lau lau tay lên người, bước nhanh tới, nói: "Đói bụng chưa? Buổi sáng chị luộc khoai lang mật ăn ngon lắm, em lót dạ hai củ trước đi, chị dâu nấu cơm bây giờ!"

Cô nói xong liền nhấc nắp nồi, lấy ra hai củ khoai mật đưa cho Giang Châu.

Tưởng Châu không chút khách khí nhận lấy rồi cắn một ngụm.

"Anh cả đâu rồi chị?"

Giang Châu hỏi.

"Lúc này chắc đang ở văn phòng đường phố."

Diêu Quyên buộc lại tạp dề chuẩn bị nấu ăn, cũng không quay đầu lại mà nói: "Sáng nay Trần Nguyên Phương đến tìm gặp em bảo có chuyện, vì em không ở nhà nên anh em đi thay, giờ vẫn chưa thấy quay lại, không biết là có chuyện gì xảy ra không."

Văn phòng đường phố? Trần Nguyên Phương?

Giang Châu dừng lại, nhét nốt miếng khoai trong tay vào miệng sau đó đứng dậy phủi tay, nói: "Để em đi xem thế nào! Chị dâu, em đi ra ngoài đây"

Diêu Quyên đáp lại: "Được! Đi đường cẩn thận một chút!"

Khu văn phòng của Hải Điến cách tứ hợp viện của Giang Châu cũng không xa.

Giang Châu ra khỏi ngõ, rẽ qua hai con phố là đến nơi.

Nơi này có một mái vòm hình tròn xây bằng gạch đá xanh, có cửa gỗ đỏ, hai bên dán câu đối Tết.

Trên tường còn có khẩu hiệu viết bằng sơn đỏ - "Vì dân phục vụ!"

Lúc Giang Châu mở cửa ra lại phát hiện bên trong còn có một cái sân, có một anh lính canh đang đứng đó canh gác, thấy Giang Chu đi vào, anh liền ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy khuôn mặt đối phương trông quen quen, anh liền cẩn thận ngẫm nghĩ lại, một lúc sau mới nhớ ra Giang Châu!

"A! Là anh!"

Anh bảo vệ lon ton chạy tới, vui vẻ đưa cho Giang Châu một điếu thuốc.

"Mời anh điếu thuốc!"

Điếu thuốc này cũng khó có thể chối từ, Giang Châu mỉm cười nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi lại đưa cho anh bảo vệ một điếu khác.

"Tôi đang tìm chủ nhiệm Trần, ông ấy có ở đây không?"

Anh bảo vệ thấy Giang Châu đưa cho mình một điếu thuốc, vừa mừng vừa nhanh chóng đưa tay nhận lấy, hơi khom người xuống nói: "Ông ấy đang ở đây! Anh cứ đi dọc hành lang, đi đến gian phòng làm việc cuối cùng làm thấy!"

Chỗ khác thì còn có thể không biết mặt Giang Châu.

Cơ mà ở văn phòng đường phố Hải Điến, nơi Trần Nguyên Phương làm việc, ai mà không biết mặt Giang Châu thì người đó mới gọi là lạ.

Hắn là người có danh tiếng, lại còn là ông chủ lớn, ai mà không nể mặt chứ?

Nói cách khác, Giang Châu giờ ở Bắc Kinh cũng có thể coi là có địa vị nhất định.

Giang Châu nói cảm ở thêm lần nữa rồi đi thẳng dọc theo hành lang.

Khi đến căn phòng làm việc trong cùng, chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy thanh âm trầm thấp tức giận của Giang Minh truyền đến.

"Quả thực là quá phận!"

Giang Minh lớn tiếng nói: "Bọn họ dựa vào cái gì mà giữ lại thủ tục xét duyệt? Nếu thật sự là không được thì cứ báo lên quận! Chúng ta không thể đổi quận khác sao?!"

Trần Nguyên Phương cũng có chút đau đầu.

Ông xoa xoa mi tâm nói: "Giang Minh, bình tĩnh lại chút đi, tình huống hiện tại cũng không dễ rút hồ sơ lại được, chỉ có mỗi bước này là không thông qua được, thật sự là kỳ quái, anh em hai cậu có phải là đã đắc tội người nào rồi không?"

Giang Minh vốn là người có đầu óc đơn giản.

Đắc tội với người ta sao?

Anh nén lại cơn tức giận, cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra.

"Cộc cộc..."

Ngay khi bầu không khí giữa hai người đang bế tắc, thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó, giọng của Giang Châu vang lên: "Chủ nhiệm Trần? Là tôi, tôi có vào được không?"

Sắc mặt Trần Nguyên Phương sáng lên, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy ra mở cửa.

"Tất nhiên! Tất nhiên rồi!"

Lúc Trần Nguyên Phương mở cửa, thì đã thấy Giang Châu đang đứng bên ngoài.

Hắn trông rất phong trần mệt mỏi, xem chừng mới từ nơi khác trở về.

Nhìn thấy Giang Châu, trong lòng Trần Nguyên Phương cực kỳ cao hứng, ông đã nói chuyện với Giang Minh cả buổi sáng, cơ mà tính khí của hai anh em này quả thực là hoàn toàn khác nhau.

Chỉ trong một cuộc trò chuyện ngắn ngủi mà Giang Minh đã nổi nóng vô số lần, cơ mà mấy chuyện này không thể giải quyết bằng cách tức giận nha!

Nhìn thấy Giang Châu trở lại, Trần Nguyên Phương liền vội vàng lùi lại một bước để hắn đi vào trong phòng.

Khi Giang Châu bước vào, hắn thấy ngay Giang Minh đang hờn dỗi.

Môi Giang Minh mấp máy, đang định nói gì đó thì Giang Châu lại cười cười lắc đầu, ý bảo anh không cần lên tiếng.

Quả nhiên, ngay sau đó Trần Nguyên Phương đã đi đến trước mặt Giang Châu, nhanh chóng kể lại những chuyện xảy ra.

Hóa ra khi Giang Châu một mình đến Lang Phường thì đã giao cho Giang Minh đi thương lượng về thủ tục giấy tờ.

Việc này cũng không khó, đó cũng chỉ là xin một cái giấy phép trên danh nghĩa mà thôi.

Giờ Giang Châu cùng Trần Nguyên Phương cũng có thể coi là đang ngồi chung một con thuyền, theo lý mà nói thì rào cản lớn nhất trong việc này cũng chỉ ở phía Trần Nguyên Phương mà thôi, làm xong thì họ chỉ cần làm đơn lên Cục Công Thương là xong rồi.

Thế nhưng ông tuyệt đối không bao giờ nghĩ rằng, khi Trần Nguyên Phương làm xong tất cả các thủ tục, thậm chí còn đặc biệt phê duyệt một mảnh đất cho Giang Châu làm nhà kho tạm thời, thì bên Cục Công Thương lại xảy ra vấn đề.

Trần Nguyên Phương phái người đến hỏi thì phát hiện ra rằng làm cách nào thì Cục Công Thương cũng không phê duyệt.

Thậm chí ông còn đề cập cụ thể rằng Giang Châu muốn thành lập một nhà máy dưới tên của hắn, thế nhưng cách này cũng vô dụng, người bên Cục Công Thương vẫn luôn giữ cái mặt lạnh, nhất quyết không chịu phê duyệt.

Cực kỳ khó hiểu.

Trần Nguyên Phương cũng là một người thông minh.

Loay hoay nhiều năm ở cái vị trí này, chỉ cần có tí mùi là ông nhận ra ngay, đây nhất định là có người cố ý làm khó Giang Châu.

Vì vậy trời vừa tảng sáng Trần Nguyên Phương đã vội vàng đến tìm Giang Châu, để hắn suy nghĩ thật kỹ xem hắn có đắc tội với ai ở Cục Công Thương tại Hải Điến ở Bắc Kinh không?

Giang Minh cũng không nhịn nổi nữa.

Anh sầm mặt đi tới, liếc mắt nhìn Giang Châu, buồn bực nói: "Chúng ta mới tới Bắc Kinh được bao lâu chứ? Em có quen biết ai ở Cục Công Thương không đấy? Chủ nhiệm Trần nói chúng ta đã đắc tội với người nào đó, nhưng anh nghĩ hồi lâu cũng không biết chúng ta đã đắc tội với ai?"

Giang Châu cũng nhíu mày thật sâu.

Hắn cẩn thận nghĩ lại khoảng thời gian hắn ở Bắc Kinh, tựa hồ vẫn đang làm ăn chân chính, hơn nữa ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng đã có một ít quan hệ tương đối vững chắc.

Đắc tội với người ta sao?

Sao có thể như thế được?

Hắn cẩn thận sắp xếp lại tất cả các manh mối trong đầu hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng có một cái tên hiện ra trong đầu hắn - Giang Minh Phàm.