Đứa trẻ giờ mới kịp phản ứng lại, ngay lập tức bị Giang Châu làm cho cảm động!
"Đại ca! Đại ca! Đợi đã!"
Đứa trẻ nhét vội cái bánh rán vào trong túi, chân trần chạy mấy bước về phía Giang Châu, vừa chạy vừa hô.
Giang Châu dừng lại, cười nói: "Muốn ăn nữa sao?"
Đứa trẻ vội vàng lắc đầu, nó cười hì hì nói lời cảm tạ, sau đó nói tiếp: "Anh à, anh hiểu nhầm rồi, em không muốn ăn! Vừa nãy em hỏi anh có muốn mua thứ gì hay không!"
Mua thứ gì?
Lúc này Giang Châu mới chú ý tới cái túi lớn trên lưng đứa trẻ.
Nó căng phồng, xuyên qua một lớp vải, có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của mấy cái hộp bên trong.
"Em bán cái gì?"
Giang Châu hỏi.
Đứa trẻ nghe vậy liền vội vàng đặt cái túi cõng sau lưng xuống, khi mở ra thì lộ ra mấy cái hộp bên trong.
Sau khi nhìn rõ những thứ bên trong, mi mắt Giang Châu liền giật giật.
Những chiếc hộp nhỏ được đặt ngay ngắn trước mặt hắn, vỏ ngoài của mấy chiếc hộp là thứ mà Giang Châu quen thuộc nhất.
Hộp của máy tính khoa học.
Tổng cộng có hơn chục chiếc đang chất đống trên mặt đất, ngoài ra còn có cả hộp đựng của hồ điện tử, trộn lẫn với nhau.
"Anh xem, đây là đồng hồ điện tử và máy tính khoa học mới nhất! Chất lượng rất tốt! Đều là sản phẩm của Nhà máy Điện tử Đại Phát!"
Đứa trẻ nhiệt tình giới thiệu: "Anh biết nhà máy Điện tử Đại Phát không? Những mặt hàng của nhà máy đều được bán trong các cửa hàng bách hóa và cửa hàng Hữu Nghị! Tất cả đều là hạng nhất!"
Cơ mà hàng bọn họ bán ở đó rất đắt, món nào cũng phải tầm 156 tệ trở lên!
Đại ca, anh đã mua bánh cho em ăn, nên nếu muốn mua thì em sẽ giảm giá cho anh một tệ!"
Đứa trẻ nói rồi khuya khuya cánh tay gầy gò của mình, nhặt một chiếc đồng hồ điện tử sau đó ướm thử vào cổ tay Giang Châu rồi mỉm cười đưa nó cho hắn.
"Anh xem, dây đeo đồng hồ màu trắng bạc này có thích hợp với anh không?"
Giang Châu: "…"
Những lời chào hàng quen thuộc này, phương thức bán hàng này, thậm chí cả ngữ điệu cùng thủ đoạn tiêu thụ đều khiến mi mắt Giang Châu giật giật.
Hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh rồi cầm lấy chiếc đồng hồ, sau đó xem xét nó một cách cẩn thận.
"Cho anh xem thêm cả máy tính khoa học nữa, được chứ?"
Giang Châu hỏi.
Đứa trẻ lập tức nở nụ cười rồi nhanh chóng lấy chiếc máy tính trong túi ra, đưa cho Giang Châu: "Đương nhiên rồi! Anh xem, về chất lượng thì cũng không cần phải bàn đến!"
Giang Châu mở nắp đựng pin của chiếc máy tính ra.
Quả nhiên
Không có nhãn hiệu của Nhà máy Điện tử Đại Phát.
Nói cách khác thì những sản phẩm mà đứa trẻ này đang bán đều là hàng nhái của những hãng đồ điện lớn.
Trong lòng Giang Châu mơ hồ đã đoán ra.
Hắn cầm lấy một chiếc đồng hồ điện tử, vuốt vuốt trên tay rồi hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"
Khi đứa trẻ thấy Giang Châu hỏi giá liền vui vẻ ra dấu: "Đồng hồ điện tử giá bảy mươi tệ! Nhưng nếu anh muốn, em sẽ tính cho anh sáu mươi chín! Coi như là cảm ơn vừa nãy anh mua bánh cho em"
Nghe vậy, Giang Châu liền gật đầu, sau đó lấy tiền từ trong túi ra đưa cho đứa trẻ.
Đứa trẻ vô cùng cao hứng, vội vàng nói lời cảm ơn.
Giang Châu giả vờ như là vô tình hỏi chuyện phiếm, nói: "Mấy cái hàng điện tử này là em bán hộ người khác đúng không? Anh từ bên Bắc Kinh tới, nghe nói nếu muốn bán mặt hàng này thì phải đến Quảng Châu để nhập hàng. "
Một đứa trẻ như em thì cũng không đủ tiền để mua vé tàu đến Quảng Châu đúng không?"
Đứa trẻ nghe vậy liền gãi gãi đầu, cũng không có ý định giấu giếm.
"Đại ca, em tên là Hổ Tử, anh cứ gọi em là Hổ Tử là được."
Hổ Tử nói ra tên của mình trước, sau đó nói: "Ánh mắt của anh thật độc nha!"
Cậu giơ ngón tay cái lên với Giang Châu: "Em mới mười lăm tuổi, sao có thể có bản lĩnh đến Quảng Châu được? Những món hàng này đúng là đang bán hộ người khác, cơ mà ông chủ của em đã bảo là chỉ cần bán được hàng là có tiền!
Không lừa anh, bán một kiện hàng là em kiếm được một hào! Vừa nãy giảm giá cho anh một tệ đó là do em nguyện ý, tuyệt đối không để cho anh lỗ"
Một hào cho một kiện hàng..
Mí mắt Giang Châu giật giật, thầm nghĩ rằng tên Diệp Mẫn Kiệt này quả là hắc ám.
Những đứa trẻ này bất quá cũng chỉ là những đứa trẻ choai choai lang thang trên đường phố.
Trong nhà không có ai chăm sóc, ăn uống cũng khó khăn, một hào cũng đã là một khoản tiền rất lớn đối với những đứa trẻ này.
Cho nên vừa nãy khi Giang Châu mua bánh rán cho Hồ Tử, cậu lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ khi có ý thức đến nay, cậu vẫn luôn nhặt rác để kiếm ăn từ nhỏ.
Sau này khi lớn lên, cậu đi theo một nhóm trộm cắp đường phố, trộm cắp đồ đạc, đánh nhau…trong những trận đấu ác liệt, cậu vẫn luôn là người đi đầu.
Sau khi bị gãy chân, cậu được một người tốt bụng nhặt về chăm sóc, sau khi ra ngoài, Hổ Tử liền hạ quyết tâm kiếm một việc gì đó nghiêm túc để nuôi sống bản thân và em trai.
Cũng may, cậu lại gặp được Diệp Mẫn Kiệt.
Bán được một đơn hàng là được một hào, chỉ cần siêng năng chạy đi chạy lại là kiếm được tiền. Lang Phường rất lớn, số tiền kiếm được nhờ việc bán hàng cũng đủ cho cậu và em trai ăn no.
Lúc này ngẫu nhiên gặp được Giang Châu, đối phương thế mà lại mua bánh rán cho cậu ăn.
Điều này khiến trái tim luôn bị băng giá bao phủ của Hổ Tử nứt ra một vết nhỏ
Cậu nghĩ thầm, vị đại ca này nhất định là một người tốt!
Giang Châu thấy đứa trẻ mười lăm tuổi này chỉ cao ngang tới ngực mình.
Đôi mắt cậu rất sáng, hắc bạch phân minh, thần thái sáng láng.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ở khía cạnh nào đó mà nói thì đức tính này của cậu so với vài người còn tốt hơn.
"Cái đồng hồ này là cho em."
Giang Châu cười cười, nói.
Giang Châu nói xong liền đưa hộp đồng hồ cho Hổ Tử rồi nói: "Thích thì cứ đeo, không thích thì bán đi, dùng tiền mua đồ ngon tẩm bổ. Nam tử hán thì phải trông cường tráng một chút, hiểu không?"
Đứa trẻ này đặc biệt hợp nhãn hắn.
Giang Châu khó tránh việc quan tâm đến cậu nhiều hơn một chút.
Nhìn thấy cái đồng hồ điện tử, Hổ Tử liền sửng sốt một hồi, hốc mắt có chút nóng lên, cậu vội vàng cúi đầu lau nước mắt.
Giang Châu lại nói tiếp: "Cửa hàng của ông chủ em ở đâu? Anh cũng đang định mở một cửa hàng thiết bị điện, nhưng lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào nên định đi học hỏi một chút. Nếu tương lai thực sự mở được một cửa hàng, anh sẽ mời em trông coi cửa hàng cho anh, được không?"
Hắn nói việc này là thật tâm.
Chỉ một tháng ngắn ngủi nữa, lô quạt điện của hắn sẽ xuất xưởng..
Khi đó, khu vực bán quạt điện sẽ không chỉ ở Bắc Kinh, mà Lang Phường- nơi gần thủ đô nhất thì đương nhiên cũng phải mở một cửa hàng thiết bị điện ở đó.
Khi đó...
Hắn cùng Diệp Mẫn Kiệt sẽ từ hợp tác chuyển sang cạnh tranh.
Về phần Hổ Tử, cậu ấy là một cậu bé ngoan, sẽ thật đáng tiếc nếu đi theo Diệp Mẫn Kiệt.
Nghe Giang Châu nói như vậy, Hổ Tử liền vô cùng hưng phấn.
Cậu siết chặt chiếc đồng hồ mà Giang Châu đưa cho mình trong lòng bàn tay gầy guộc, rồi cao hứng nhảy cẫng lên, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Giang Châu, gật đầu thật mạnh.
"Thành giao! Anh ơi, nếu anh tới Lang Phường mở cửa hàng thì cứ để cho em trông coi, tên nào mà tới gây rối thì em sẽ sút tên ấy bay ra ngoài!"
Hổ Tử cao hứng ngoác miệng cười, cực kỳ hưng phấn.
Giang Châu thấy đứa trẻ choai choai, ăn mặc rách rưới, làm mọi việc chỉ để kiếm miếng ăn này, trong lòng khó tránh khỏi có chút thương hại.
"Tốt, cứ quyết định như vậy đi."
Giang Châu mỉm cười, vươn tay ra đập tay với Hổ Tử coi như một lời cam kết.