Giang Châu đứng ngoài cửa quan sát một hồi, cho đến tận khi Trần Đông Nhĩ cầm một cái rổ đựng rau muống non đi ra.
Khi thấy Giang Châu, Trần Đông Nhĩ liền ngẩn người.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, địa vị giữa hai người đã cách xa nhau rất nhiều, thậm chí diện mạo cũng hoàn toàn khác so với lúc mới gặp, giống như ngày và đêm vậy.
Trần Đông Nhĩ vẫn còn nhớ hình ảnh lần đầu tiên ông gặp Giang Châu.
Thanh niên trông vừa trẻ lại vừa ngây ngô, vừa mới đến Phí Thành, hắn đứng trước mặt ông nói là muốn cùng ông hợp tác.
Mà lúc đó ồn vừa thắng một cách đẹp mắt trong một cuộc chiến tiêu thụ, túi tiền của ông đang căng phồng, xung quanh toàn là những tiếng nịnh nọt.
Làm sao ông có thể để ý cái cành ô liu từ một thanh niên không quen biết ném tới chứ?
Sau này...
Trần Đông Nhĩ không nghĩ thêm nữa.
Khi ở trong phòng giam, ông suy nghĩ đã không biết bao nhiêu lần, rằng nếu như ông nhận lời hợp tác kia, thì có phải bây giờ đã khác rồi không.
Nhưng mà.
Suy đi tính lại thì kết quả cuối cùng vẫn là như nhau.
Sẽ không.
Người thanh niên này lòng có mãnh hổ, mắt nạp bách xuyên, mục tiêu của hắn là tinh thần đại hải, cho dù lúc đầu có hợp tác với hắn thì ông cũng sẽ trở thành trợ thủ hoặc bị thôn phệ mà thôi.
Sau khi suy nghĩ minh bạch rồi thì ông cũng thông suốt.
Đây là lý do tại sao Trần Đông Nhĩ đến phân xưởng mới của Trần Đông Nhĩ để tìm việc.
Ông biết mình không phải đối thủ của Giang Châu, vậy thì chẳng thà ông nhập bọn, lên cùng chuyến tàu cuối cùng để an ổn kiếm cơm thì tốt hơn.
"Cậu đến rồi?"
Trần Đông Nhĩ cười cười, đi tới, đặt giỏ rau trong tay xuống đất.
Ông đẩy tấm ván gỗ che miệng giếng sang một bên, cầm lấy sợi dây thừng buộc vào gầu nước rồi ném ngược xuống giếng.
Chỉ thấy một tiếng "bốp" hơi trầm muộn vang lên, rồi Trần Đông Nhĩ thuần thục nắm lấy sợi dây thừng lắc mạnh, đổ đầy xô nước.
Trần Đông Nhĩ xách xô nước lên, đổ vào chậu rồi ngâm rau muống vào đó, sau đó thì ông lau tay, ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì, nhưng tuổi tôi cũng không còn quá trẻ nữa, mẹ tôi cũng đã lớn tuổi rồi."
Trần Đông Nhĩ nói rồi quay đầu nhìn bà mẹ già của mình, rồi nói tiếp: "Tôi đã không còn nghị lực, vốn liếng cũng bị quăng đi hết rồi."
"Giang Châu, ta chỉ muốn kiếm miếng ăn, để mẹ ta khỏi lo lắng."
Sống hai kiếp người.
Giang Châu có thể nhìn ra được lời này của ông ấy là thật tâm.
Nhưng mà chân thành nhất thời chứ không có nghĩa là chân thành cả đời, Giang Châu là người biết cân nhắc.
"Đông Tử, con đang nói chuyện với ai vậy?"
Trong phòng, Hoàng Đại Hương nghe thấy tiếng động liền vịn khung cửa, run rẩy bước ra ngoài.
So với năm ngoái, bà đã già hơn rất nhiều, tóc đã bạc trắng.
Trong suốt một năm nay, bà vẫn luôn lo lắng về Trần Đông Nhĩ đang ở trong tù, nghĩ về việc giúp ông chuộc tội và nghĩ về những ngày sắp tới.
Đáng thương thay cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Giang Châu có chút xúc động.
Hắn mở miệng hô lên một tiếng: "Bác à, cháu là bạn của anh Đông, đến thăm bác."
Hoàng Đại Hương kinh ngạc liếc nhìn Giang Châu, bà chỉ cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, sau khi tìm tòi nửa ngày trong mớ trí nhớ không được nhiều lắm thì mắt bà liền hơi sáng lên.
"Ừ! Tôi nhớ ra rồi, cậu là người đưa tiền cho tôi vào năm ngoài! Cậu là bạn của Đông Tử! Tôi nhớ ra rồi!"
Hoàng Đại Hương vui mừng khôn xiết, cô lại quay sang bên cạnh, nói với Trần Đông Nhĩ đang có chút sững sờ: "Đông Tử, con bắt gà rồi lưu người ta lại ăn cơm! Hiếm có lắm mới có dịp này!"
Kể từ khi Trần Đông Nhĩ ra tù, hơn một tháng nay không có ai đến thăm hỏi ông.
Giờ đây cuối cùng cũng đã có người đến, thế nên Hoàng Đại Hương vui mừng đến mức định bắt cả con gà mái già đẻ trứng trong nhà ra để làm thịt đãi khách.
Trong lòng Giang Châu lập tức cảm thấy ấm áp, hắn nhanh chóng xua tay cười nói: "Bác à, cháu ăn cơm rồi, cháu đến gặp anh Đông để nói chuyện công việc, gã vẫn nên giữ lại thôi!"
Hoàng Đại Hương vừa nghe đến nói chuyện về công việc liền vừa mừng vừa sợ, bà nhanh chóng nói thêm vài câu rồi quay vào nhà.
Trần Đông Nhĩ kinh ngạc nhìn Giang Châu.
Lần đầu tiên, ông nhìn Giang Châu với ánh mắt khác.
"Cậu không nói cho mẹ tôi biết?"
Trần Đông Nhĩ vốn tưởng rằng lần trước Giang Châu tới gửi tiền, hắn sẽ tiện thể hạ nhục một hồi.
Điều ông không ngờ tới chính là mẹ ông lại có ấn tượng rất tốt với Giang Châu, thậm chí còn thừa nhận hắn là bạn của ông.
Có thể thấy rằng lần trước Giang Châu đến, hắn đã lưu lại mặt mũi cho ông.
Giang Châu nhún nhún vai cười.
"Họa bản thân không dây đến người nhà, mẹ anh là người tốt, phải hưởng phúc khi về già."
Trần Đông Nhĩ nghe vậy liền trầm mặc.
Một lúc sau, lại nghe thấy Giang Châu nói tiếp: "Ông có thể tự quyết định công việc của mình, khi nào đến báo danh, khi nào đến nhận việc là tùy ông.
Làm việc chăm chỉ, kiên định một chút thì cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.
Tôi bảo đảm."
Không biết tại sao, nhưng đột nhiên Trần Đông Nhĩ lại cảm thấy chóp mũi hơi đau đau.
Ông hơi ngẩng đầu, chậm lại một chút, cố nén nước mắt lại rồi nhìn Giang Châu nói: "Đừng lo, trong lòng tôi hiểu rõ, giúp ông sống tốt hơn, coi như là nể mặt mẹ của ông đi. "
Nói được câu này cũng có nghĩa là Giang Châu đã giao một phần tín nhiệm của mình cho ông.
Nói thật.
Hắn cũng là người trọng nhân tài, Trần Đông Nhĩ có thể giúp xưởng may số 3 vươn lên thế độc đại, nhất định sẽ có rất nhiều thủ đoạn.
Nếu ông có thể cam tâm tình nguyện giúp đỡ hắn, hắn có thể bớt lo lắng về công việc ở Phí Thành trong tương lai.
Dù sao thì Vu thúc cũng đã lớn tuổi, hơn nữa lại là người quá thành thật.
Còn Hầu tử thì lại quá trẻ, tuy rất trung thành như lại không có quá nhiều thủ đoạn.
Về những đường vòng quanh uốn lượn trong làm ăn, hai người này rõ ràng không thể đọ lại được với Trần Đông Nhĩ.
Trọng yếu nhất chính là Trần Đông Nhĩ đã tích lũy được rất nhiều mối làm ăn ở Phí Thành.
"Được."
Trần Đông Nhĩ gật gật đầu, sau khi chần chờ một chút liền đưa tay về phía Giang Châu.
"Hợp tác vui vẻ."
Giang Châu liếc mắt nhìn xuống rồi cười cười bắt lấy tay ông lắc lắc.
"Hợp tác vui vẻ."
Sau một năm xa cách, cuối cùng hai người cũng đã hợp tác, trong lòng Trần Đông Nhĩ dường như đang có điều gì đó đang lặng nhẹ tiêu ran.
……
8 giờ 30 phút.
Giang Châu trở về tạp viện.
Khi vừa mở cửa, hắn đã thấy Diêu Quyên đang đi tới đi lui trong sân với vẻ mặt lo lắng.
Hắn hơi sửng sốt, nghi hoặc đi tới, hô lên một tiếng: "Chị dâu, sao vậy?"
Diêu Quyên nhìn thấy Giang Châu trở về, dường như là đã thấy được người đáng tin nhất đã hiện ra.
Cô vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nức nở: "Buổi tối anh trai em chưa ăn cơm mà đã chạy ra ngoài, giờ còn chưa về! Không biết anh ấy đi đâu!"
Giang Châu cau mày.
"Trước khi đi anh ấy không nói gì sao?"
Diêu Quyên lắc đầu.
"Không! Cái gì đều không nói, lúc đến giờ ăn cơm không thấy anh ấy đâu, chị còn tưởng anh ấy loanh quanh trong xưởng. Kết quả là Hầu tử cùng chú Vu đi tìm một vòng rồi báo lại rằng căn bản anh ấy không ở trong xưởng! "
Giang Châu nghe vậy liền trầm mặc.
Không tìm thấy Giang Minh đâu?
Anh trai của hắn cũng không phải trẻ con, không thể bị bắt cóc, hơn nữa mấy tên buôn người còn muốn bắt một người hán tử thô kệch làm gì?
Hắn thấy trong đầu mình dường như đã bỏ sót cái gì đó liền cẩn thận cân nhắc lại, một ý nghĩ lại đột nhiên xuất hiện.