Mua thuốc, lại hỏi phương pháp dùng thuốc, lúc này mới rời khỏi.
Giang Châu đoán chắc giờ Liễu Mộng Ly còn đang ngủ, suy nghĩ một chút lại đi thẳng đến căn nhà trệt ở vùng ngoại thành.
Gõ cánh cửa sắt, một lúc sau mới nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh.
"Là ai?"
Giang Châu vừa nghe âm thanh này, lập tức tươi cười nói.
"Anh Dương, là em! Giang Châu!"
Trong chốc lát cửa liền mở ra, Dương Hiểu Vĩ cởi trần bước ra, liếc mắt nhìn Giang Châu, nhìn một lúc, thật lâu mới xem như nhớ ra hắn.
"Giang Châu? Chú là người năm ngoái tìm anh chở quần áo?"
Thằng nhóc này có dáng dấp tuấn tú, buôn bán cũng rất to gan, Dương Hiểu Vĩ có tượng rất sâu.
Giang Châu nhếch miệng cười, gật đầu: "Đúng, là em!"
Hắn rất hiểu chuyện, lúc đưa tay ra bắt, tiện thể đưa luôn hai bó tiền nhân dân tệ.
Ra tay hào phóng tới mức này, khiến cho mắt của Dương Hiểu Vĩ lập tức sáng rực!
"Ha ha! Ăn cơm chưa? Anh còn đang ăn dở bữa cơm! Vào ngồi đi!"
Nói xong, Dương Hiểu Vĩ liền nhanh chóng mở cửa.
Lúc này Giang Châu mới bước vào.
Vẫn là căn nhà một gian ấy, người đàn ông độc thân thì rất lười biếng và tuềnh toàng.
Giang Châu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, tìm một chỗ ngồi xuống, cười nói với Dương Hiểu Vĩ: "Anh Dương, anh cứ tiếp tục ăn, em chỉ có chút chuyện muốn hỏi, không tiện thì thôi ạ."
Dương Hiểu Vĩ đang ăn rau trộn, lại nốc một hớp bia, thoải mái ợ ra hơi men, nói: "Có gì không tiện chứ? Chú cứ hỏi đi!"
Giang Châu nói: "Anh Dương là một người sảng khoái, em cũng không úp mở nữa, em chỉ muốn hỏi một chút, Đặng Thúy Hồng, anh Dương biết chứ?"
Dương Hiểu Vĩ cau mày.
"Sao lại không biết? Lần trước không phải chú từng hỏi sao?"
Giang Châu hơi lúng túng.
- Khụ khụ.
Hắn che miệng ho khan hai tiếng, lại nói: "Ngày hôm nay ta nghe người ta nói cô ta bị anh Dương đánh một trận, có chuyện như vậy sao?"
Dương Hiểu Vĩ dừng đũa, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Người đàn bà kia, theo đại ca của ta còn không thành thật, vài ngày trước không biết viết thư cho ai, viết phân nửa bị thị đại ca của anh đoạt lấy, hỏi ả thì ả không chịu nói, rất cố chấp! Nên mới nhốt ở căn phòng bên cạnh!"
"Đại ca của ta nói, khi nào nói viết thứ cho ai, thì khi đó để cho ả ra ngoài."
"Dù sao một ngày cho ăn hai bữa, không chết đói được."
Dương Hiểu Vĩ nói, bỗng nhiên cau mày nói: "Không phải chú tới nói giúp cho ả đó chứ!?"
Giang Châu vội xua tay.
"Ha ha! Anh Dương nói đùa!"
Giang Châu tìm một lý do đối phó, thở dài, giả bộ nói: "Anh Dương, anh cũng biết em tới từ thôn Lý Thất tới, Đặng Thúy Hồng ả trước kia là học sinh của vợ em, vợ em là thanh niên trí thức, lúc xuống nông thôn sống ở nhà của ả, không phải vừa hay đến Tết Đoan Ngọ sao, khi trở về dì Trương nhờ em lên huyện thành hỏi thăm, sao đã qua mấy ngày rồi vẫn chưa trở về."
"Vậy mới em mới nghĩ đến anh Dương."
Giang Châu nói, đi tới, vươn tay vỗ vỗ ở trên cánh tay của Dương Hiểu Vĩ, nói: "Anh giúp một tay, em phải đi thăm một cái, nếu như ả vẫn ổn, em trở về cũng dễ báo cáo với vợ."
"Nếu không... vợ em chắc chắn sẽ la em!"
Hắn nói, cười khổ.
Dương Hiểu Vĩ vốn xem chuyện này ra gì.
Gã vẫn ăn rau trộn, nhân tiện đẩy một cà mèn bằng nhôm ở bên cạnh, nói: "Vậy được, chú cứ đi thăm, mang theo thức ăn, nhưng anh nói trước, nếu chú thả người, xảy ra chuyện sẽ phiền phức lắm đấy."
Giang Châu cười nói: "Anh cứ yên tâm đi!"
Sau khi nói xong, hắn cầm lấy cà mèn cùng chìa khoá, đứng dậy đi về phía căn nhà trệt sát vách.
~~~
Cổng sắt lớn bên ngoài căn nhà sát vách cũng khóa, Giang Châu mở ra, đi vào bên trong, phát hiện cửa gỗ bên trong cũng khóa.
Trên tường có một cửa sổ, Giang Châu đưa đầu nhìn vào bên trong.
Vừa nhìn vào, bên trong đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tóc tai bù xù, khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Mẹ kiếp.
Hắn nhịn không được văng tục.
Ngay sau đó nghe thấy bên trong truyền đến kêu la.
"Thả tao ra ngoài! Lý Cảnh Bình! Thằng khốn nạn! Mau thả tao ra ngoài! Tao phải đi đại đội công xã kiện mày! Tao phải đi đồn công an kiện mày! Mày mau thả tao ra ngoài!"
Sau tiếng gào tan nát cõi lòng, đó chính là tiếng khóc thê lương.
"Hu hu, thả tao ra ngoài, Lý Cảnh Bình, hu hu, tao muốn đi ra ngoài..."
Tiếng kêu gào trong sương chiều hoàng hôn ở nơi này, cực kỳ đáng sợ.
Giang Châu mở cửa.
"Lạch cạch", cửa mở.
Tia sáng tràn mạnh vào.
Trong phòng đen như mực, toả ra một mùi vị khó ngửi, vào đầu mùa mưa thế này, thời tiết lại còn oi bức, càng dễ khiến người phát điên.
"Đặng Thúy Hồng?"
Giang Châu để cà mèn ở trên bàn trong phòng, mở miệng gọi.
Đặng Thúy Hồng vốn đang co ro ở góc nhà, nghe giọng nói có chút xa lạ, ả chợt run lên bần bật, vội vội vàng vàng ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa.
Bởi vì ngược sáng, ả nhìn không rõ lắm.
Lại đưa tay ra, xoa xoa con mắt, lúc này mới xem như thấy rõ dáng dấp của Giang Châu.
Là một khuôn mặt xa lạ.
Đặng Thúy Hồng lập tức tăng thêm mấy phần cảnh giác.
"Là Lý Cảnh Bình kêu mày tới sao?"
Giọng của ả khàn khàn lại thê thảm, hung ác trợn mắt nhìn Giang Châu, lớn tiếng nói: "Mày cút đi! Mày cút ra ngoài đi! Toa sẽ không nói! Cho dù chết tao cũng sẽ không nói!"
Giang Châu đứng dựa vào cánh cửa, hai tay vòng quanh ngực, cười cười, lắc đầu nói: "Cô si tình thiệt đó, anh họ tôi thì chưa chắc đã vậy đâu."
Đặng Thúy Hồng sửng sốt.
Anh họ?
Anh họ gì?
"Sao vậy, Đặng Thúy Hồng, cả tôi cô cũng không nhận ra sao?"
Giang Châu bình thản nói: "Cô nhìn lại cho kỹ coi, là tôi, chồng của Liễu Mộng Ly."
Giang Châu?!
Đặng Thúy Hồng rốt cuộc nhớ lại, năm đó, Giang Minh Phàm nói với mình, thôn Lý Thất có một suất đi huyện thành làm giáo viên.
Đáng tiếc suất thì chỉ có một.
Hơn nữa, gã ngoài sáng trong tối ám chỉ chính mình, phải tác hợp Liễu Mộng Ly cùng Giang Châu thành một đôi, nói như vậy Liễu Mộng Ly cũng chỉ có thể cả đời ở lại thôn Lý Thất.
Vì vậy quỷ thần xui khiến, ả tin, dùng chút thủ đoạn, bỏ thuốc hai người rồi nhốt ở trong phòng.
Sau này tuy cũng từng hối hận, nhưng nghĩ đó là vì tiền đồ của mình, phấn đấu vì tiền đồ của ả cùng Giang Minh Phàm, nên cũng không cảm thấy tội lỗi nữa.
Nhưng vì vậy nên từ đó về sau, ả cũng không dám nhìn thẳng Giang Châu cùng Mộng Ly.
Vì vậy lúc này thấy Giang Châu, ả ban đầu không nhận ra được!
Đặng Thúy Hồng lại một lần nữa ngẩng đầu cẩn thận nhìn Giang Châu, ả cũng coi như nhận ra gương mặt này.
Giang Châu trước mặt, cùng cái kẻ vô công rỗi nghề trong ấn tượng đã có thay đổi một trời một vực.
Khi nhìn ả chằm chằm, ánh mắt sáng như đuốc, sáng quắc bức người, khiến ả lập tức chột dạ.
"Anh… anh tới làm gì?"
Đặng Thúy Hồng dùng hai tay ôm lấy đầu gối, không dám nhìn hắn, mái tóc bù xù che khuất khuôn mặt, càng trông thêm khủng bố.
Giang Châu đương nhiên biết ả chột dạ.
Nhưng lúc này đây, hắn tới cũng không phải là vì tính toán chuyện năm đó.
Nói đúng ra, hắn là muốn tra thêm về Giang Minh Phàm, hoặc là lợi dụng chuyện này phản kích một lần.
~~~