Sáng sớm lúc đám người Giang Châu rời giường, toàn bộ thôn Lý Thất đã vô cùng náo nhiệt.
Giang Minh Phàm dẫn theo bạn gái trở về, mặc một chiếc đầm thời trang, đeo dây cột tóc, trang điểm tinh tế, đi giày da nhỏ, quả đúng là cô gái đến từ Bắc Kinh, thiệt đúng là đẹp lộng lẫy!
Đám người hóng chuyện đều bu đến xem.
Chậc chậc, nghe nói là con gái của thủ trưởng Bắc Kinh đó!
Quan lớn đó!
Ghê à nha!
Thôn Lý Thất Bọn họ, một cái thôn làng nhỏ bé không mấy ai biết, lại có một cô gái Bắc Kinh tới, còn xinh đẹp nữa chớ!
Đầu năm nay, nhà ai cưới vợ, mà không phải tìm quanh thôn chứ?
Còn đây rõ ràng là lấy một cô nương thành phố, vào thế hệ trước đây chính là chuyện phải khua chiêng gõ trống, khoe khoang khắp thôn đó!
Lúc này thì hay rồi, Giang Minh Phàm người ta, trực tiếp tìm cô gái từ Bắc Kinh về đây.
Chậc, còn là con gái của thủ trưởng!
Ngày hôm nay Giang Phúc Thuận cố ý mở cổng nhà mình thật lớn, Trần Hồng thậm chí còn chuyển một cái ghế đẩu ra ngồi ngay trước cổng, trong tay cầm một đống hạt dưa, vừa ăn vừa phun vỏ hạt dưa.
"Ui, thím Trương nhi, vào ngồi chút đi! Bánh chưng của nhà cháu nấu xong từ hôm qua rồi, nhân thịt heo đấy ạ, vào nếm thử đi thím?"
"Ai nha, chị Lý, em còn trẻ, không biết cô gái người ta thấy thế nào, cô gái này trông xinh qua, cách nói chuyện cũng không giống với chúng ta! Chị tới nhìn một chút?"
"Cũng không có gì, cũng do Minh Phàm không ngừng nỗ lực, Minh Phàm nhà em dù sao cũng là sinh viên mà!"
~~~
Mới sáng sớm chỉ nghe thấy giọng oang oang của Trần Hồng Mai, giọng điệu toàn là đắc ý cùng khoe khoang.
Mấy bà chị Lý thím Trương Lý, cực kỳ hóng hớt, vừa nghe Trần Hồng Mai nói như vậy, ai nấy liền đồng ý, vội vội vàng vàng vào sân.
Quả nhiên, mới vừa đi vào, lập tức nhìn thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều ngồi ở dưới mái hiên.
Giang Minh Phàm đang ngồi ở bên cạnh cô gái, cầm dao gọt vỏ quả đào cho cô ta.
Sau khi gọt vỏ xong, lại cắt thành miếng nhỏ, cầm một cái nĩa nhỏ, cẩn thận gắp một miếng, rồi đưa đến trước mặt của cô.
"Thiến Thiến, ăn đào đi, đây là đào do ba mẹ anh tự trồng, rất ngọt, em nếm thử đi."
Địch Thiến Thiến gật đầu, tiến tới ăn một miếng, động tác lịch sự lại nhã nhặn.
"Ân, rất ngọt, cám ơn anh, Minh Phàm."
Địch Thiến Thiến nhẹ giọng nói.
Giang Minh Phàm cười cười, tự tay đưa cái nĩa cho cô gái, dịu dàng nói: "Giữa chúng ta sao còn nói như vậy chứ? Em cứ ăn trước, anh đi rửa tay, đợi lát nữa dẫn em đi ngắm phong cảnh điền viên của thôn Lý Thất chúng ta, không phải các em còn phải vẽ phác hoạ sao? Chắc chắn sẽ giúp được em đó."
Địch Thiến Thiến cười cười, cầm nĩa bắt đầu chậm rãi ăn đào.
Lúc này trong viện tới không ít người, cô đương nhiên cũng nhìn thấy.
Tuy trong đầu chán ghét, thế nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
Chỉ xem như nhìn không thấy mà thôi.
Cô ta ăn đào, bồn chồn không yên, chỉ chờ Giang Minh Phàm đưa mình ra ngoài.
Đám thím Trương chị Lý kiếm cái ghế đẩu, ngồi ở bên cạnh Trần Hồng Mai, tuy bề ngoài thì đang tán dóc, thế nhưng ánh mắt lại vẫn liếc liếc Địch Thiến Thiến cách đó không xa.
"Hồng Mai, cháu sinh ra một đứa con trai thật giỏi nha! Cháu nhìn đi, Minh Phàm thi đậu đại học, còn tìm được đối tượng là một cô gái Bắc Kinh, nửa đời sau của cháu chắc chắn sẽ được hưởng phúc!"
Sự hâm mộ ghen tỵ trong lời nói của thím Trương khiến Trần Hồng Mai vô cùng hưởng thụ.
Mụ ta ưỡn thẳng lưng, lại cúp một hạt dưa, nói: "Cũng không phải vậy sao! Em nói với các bác nha, con gái Bắc Kinh đặc biệt lắm, con gái nông thôn chúng ta sao có thể so được?"
"Mấy bác không biết đó, đôi giày da trên chân của Thiến Thiến là hàng ngoại nhập đó! Những mấy trăm tệ lận!"
"Buổi sáng, thoa cái gì gì, à kem dưỡng da? Ôi, thật là thơm, đắt lắm đó! Em còn chưa bao giờ nhìn thấy nữa!"
"Nhìn đi, người ta ăn trái cây, cũng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, là con gái rượu được giáo dục đàng hoàng từ nhỏ đấy!"
Trần Hồng Mai bắt đầu khoác lác.
Nói lải nhải không ngừng nghỉ.
Nhìn thấy mấy bà thím đều có dáng vẻ khiếp sợ, mụ ta càng thấy khoái!
"Em chỉ nói với các bác thôi, các bác đừng nói ra bên ngoài."
Trần Hồng Mai dừng một chút, bỗng nhiên hạ thấp giọng, nói: "Thiến Thiến đấy, chính là con gái của thủ trưởng! Minh Phàm sau này sẽ ở lại Bắc Kinh làm quan lớn!"
Á À!
Lời này nói xong, một đám phụ nữ đồng loạt kinh hãi trợn to mắt.
"Thiệt hay giả?"
Chị Lý kinh ngạc nói: "Thủ trưởng, đây chính là quan lớn đó, con gái người ta sao có thể nhìn trúng Minh Phàm?"
Lời này thật có chút nhanh mồm nhanh miệng rồi.
Trần Hồng Mai quả nhiên nghe liền mất hứng.
Mụ lập tức sừng sộ lên, nói: "Nói gì vậy hả? Sao lại không thể nhìn trúng Minh Phàm nhà ta?"
"Minh Phàm nhà ta dù gì cũng là sinh viên đại học, dáng dấp lại tuấn tú lịch sự, em không giống người khác, chỉ thích khoe khoang, Minh Phàm ở Bắc Kinh, cũng kiếm được nhiều tiền! Còn đi học đại học nữa! Không hơn mấy cái chỉ có hình thức bên ngoài kia sao?"
Trần Hồng Mai hừ một tiếng, lại xỉa xói nói: "Chỉ biết kiếm tiền có gì tài ba? Không đọc sách, vậy cả đời cũng là đồ chân đất! Cưới vợ cũng giống vậy! Cả đời này không có được tiền đồ gì!"
Mấy người cũng không ngốc.
Lập tức nghe hiểu đây là đang xỉa xói cả nhà Giang Châu sát vách!
Mấy người liếc nhìn nhau, lập tức ngượng ngùng cười, tìm một cái cớ ra về.
Vừa ra khỏi cửa, ngay lập tức đổi sắc mặt, một người bắt đầu mắng.
"Xem xem cái mặt của bà ta đi! Thật không nghe nổi mà! Mở miệng là chân đất chân đất, con gái nông thôn! Trần Hồng Mai bà ta sao không nghĩ cho kỹ, bản thân bà ta không phải cũng làm ruộng cả đời sao?"
"Đúng thế! Có gì đắc ý chứ! Hai anh em Giang Châu Giang Minh người ta kiếm được nhiều tiền, trở về gặp chúng ta, cũng không hề chảnh đâu nha! Dù gì người ta còn giúp đỡ chúng ta kiếm tiền nữa!"
"Chị không biết đó thôi, ngày hôm qua hai anh em, còn có đối tượng Thấm Mai mới tìm, toàn bộ đều đi theo Giang lão tam xuống ruộng cấy mạ đó! Nào có chảnh chó chê bai nông thôn đâu!"
~~~
Đến trưa, cả nhà Giang Phúc Thuận cũng tới.
Giang Thành Tài mua một bộ quần áo mới, ăn mặc ra dáng người tử tế, theo Giang Phúc Thuận qua đây gõ môn, liếc mắt liền nhìn thấy Giang Châu ở trong sân.
Giang Thành Tài đi tới, cười nói: "Tiểu Châu à, em cũng về rồi quaysao
Giang Châu đang uống nước, nghe vậy nhún nhún vai, nghiêng đầu nhìn Giang Phúc Quốc: "Nếu em không trở về, chắc lúc này cha em đã giơ đao lên kinh cũng nên."
Giang Phúc Quốc đang hút thuốc, nghe Giang Châu nói vậy, lập tức nhịn không được mắng: "Thằng nhóc, nói gì thế hả? Có tin bố mày giơ đao cho mày thấy ngay bây giờ hay không?"
Giang Thành Tài lập tức im lặng.
Chú ba của gã tính tình nóng nảy, lại hay đánh người.
Lúc này nếu như đánh cả mình, vậy không phải oan lắm sao?
Giang Thành Tài vừa liếc nhìn Giang Châu, môi giật giật, dường như có điều muốn nói, Giang Châu lập tức liền nhìn ra.
"Ra ngoài dạo chút nhé? Đào trong thôn chín cả rồi, hái vài quả ăn thử coi sao."
Giang Thành Tài lập tức gật đầu, theo Giang Châu đi ra ngoài.
Hai người đi ra cửa, sau khi đã ra ngoài, Giang Châu mới hỏi: "Anh họ, có chuyện gì?"