Trước đây Trần Mã Long cảm thấy làm ngư dân khó, bây giờ làm nông dân, lại phát hiện đây cũng là một chuyện cực khó.
Y tuy khỏe mạnh nhưng lại sợ nóng, lúc này bị ánh nắng hun nóng cả người, trời thì càng lúc càng nắng gắt, khiến y đổ mồ hôi như mưa.
Nhiều lần muốn nghỉ ngơi cho đỡ mệt, nhưng lại nghĩ đến Giang Thấm Mai đang chờ mình, Trần Mã đành cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Cuối cùng đã tới trưa.
Một mảnh ruộng còn dư lại vài cái góc cuối cùng, hai người Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân tay chân lanh lẹ, cắm hết phần mình rồi quay lại giúp những người kia, khoảng 11 giờ rưỡi, cuối cùng cũng hoàn thành.
"Đi lên đi lên!"
Giang Phúc Quốc thét lớn, tiện tay vốc nước từ trong khe nước lên rửa mặt.
Giang Châu cắm xong cây mạ cuối cùng, đứng dậy đấm đấm thắt lưng, lại chụp khăn mặt vắt trên cổ lau mồ hôi.
"Anh Long! Lên đây đi!"
Giang Châu gọi.
Trần Mã Long nóng đến mức mặt đỏ bừng, đôi môi trắng bệch, vội vã bước lên bờ.
Giang Châu nhìn sang, sợ hết hồn, vội kêu: "Anh Long, đừng nhúc nhích!"
Trần Mã Long hoảng hồn, đứng nguyên tại chỗ, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
"Làm sao vậy?"
Trần Mã Long hỏi: "Giang Châu, chuyện gì vậy?"
Tiếng hét này khiến Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân đều nhìn qua, lập tức mí mắt cả hai đều giật mạnh.
Ôi chao.
Họ nhìn thấy mười mấy con con đỉa to có nhỏ có đang bu trên đùi của Trần Mã Long, chúng đều căng phồng, bóng nhẫy!
Tề Ái Phân lập tức trừng Giang Phúc Quốc, tức giận nói: "Ông xem trò hay của ông! Cứ muốn dẫn cậu ấy tới chịu tội! Nhiều con đỉa như vậy sao cậu ấy chỗ có thể chịu được chứ?"
"Để Thấm Mai nhìn thấy, sẽ đau lòng biết bao!"
Trần Mã Long cúi đầu nhìn, y lập tức tái mặt, suýt chút nữa hét lên!
Đây là cái gì?
Hút máu?
Y từng nghe người khác nói về con đỉa, nhưng không nghĩ chúng kinh khủng như vậy.
Giang Minh không nói câu nào, đi tới, vỗ vỗ vai của Trần Mã Long, sau đó ngồi xổm người xuống, bắt đầu giúp y lôi đỉa ra.
Những con đỉa hút máu này đang hút phê, nào chịu bị kéo đi?
Vừa kéo một cái, kéo ra con đỉa thật dài, sau khi kéo ra, máu me tung tóe, khiến cho mặt của Trần Mã Long trắng bệch!
"Anh Long, nhịn một chút, tốn chút huyết, đổi được cô vợ, rất có lời!"
Giang Châu hạ giọng, nói ở bên tai Trần Mã Long.
Trần Mã Long cắn chặt răng đến mức sắp nát!
Cuối cùng đã xử lý xong, nhưng chỗ bị con đỉa bu vẫn chảy máu.
Về đến nhà, Trần Mã Long tìm một cái cớ ngồi ở một góc sân, không muốn bị Giang Thấm Mai nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này cái mình.
Nhưng con trai Trần A Tinh lại chạy tới, ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm chân của Trần Mã Long.
"Ba, ba làm sao vậy?"
Trần Mã Long trừng mắt nhìn thằng con, nói: "Ba của con bị côn trùng cắn! Không cho phép nói cho dì Giang con biết!"
Trần A Tinh như có điều suy nghĩ gật đầu, lại an ủi Trần Mã Long vài câu, sau đó đứng dậy, chạy vào trong viện.
Giang Thấm Mai đang rửa rau, nhìn thấy Trần A Tinh chạy tới, lập tức nghi ngờ nói: "Làm sao vậy A Tinh?"
Trần A Tinh đỏ bừng mắt, vẻ mặt căng thẳng, lặng lẽ tiến tới, nói: "Dì Giang, ba ba con bị côn trùng cắn, chảy thật nhiều thật nhiều máu, trên đùi toàn là máu á! Ba sắp chết rồi!"
Giang Thấm Mai sửng sốt, bàng hoàng, đầu kêu ông ông.
"Bị trùng cắn? Chảy rất máu? Sắp…sắp chết?"
Trái tim của Giang Thấm Mai chợt nhảy lên tận cổ họng, chị vội xoa xoa bàn tay vào áo, sau đó quay sang Trần A Tinh hỏi: "Ba con ở đâu? Đưa dì đi xem!"
Trần A Tinh vươn tay, chỉ chỉ bên ngoài viện, nói: "Ba đang ngồi ở chân tường á!"
Giang Thấm Mai vội bước nhanh ra ngoài, nghiêng đầu nhìn lên, liền phát hiện Trần Mã Long đang ngồi quay lưng về phía mình, nhìn thấy vậy bỗng dưng khiến chị cảm thấy thương ghê cơ.
Giang Thấm Mai đi nhanh tới, nói: "Anh Long?"
Trần Mã Long giật mình, lập tức quay đầu, nhìn Giang Thấm Mai, trợn to mắt, một lát sau mới lên tiếng: "Thấm Mai? Sao em lại tới đây?"
Y định kéo ống quần xuống, nhưng lại cảm thấy động tác này quá lộ liễu, nên chỉ có thể xoay người che giấu, lếch lui về phía sau, nhưng không ngờ động tác này đều bị Giang Thấm Mai nhìn thấy hết.
Chị càng thêm sốt ruột, vậy chạy theo, ngồi xổm người xuống, nhìn về phía chân y.
"Anh Long? Làm sao vậy? Anh bị côn trùng gì cắn? Có độc không? Còn sưng không?"
Giang Thấm Mai thật sự lo lắng.
Trong thôn có rất nhiều trùng độc, nhất là cái loại này sâu cây ớt, cắn người một cái có thể đau như mất nửa cái mạng.
Trần Mã Long nghiêm mặt, quay đầu đi chỗ khác, nói: "Không có gì đâu, chỉ là con trùng nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."
"Anh Long."
Giang Thấm Mai nhíu mày, đi tới, nói: "Cho em xem!"
Trần Mã Long mới bất đắc dĩ đưa chân ra.
Chị liền nhìn thấy trên đùi đang chảy từng vệt máu, nhất là vết máu bị Trần Mã Long dùng lá cây lau qua, nhìn thôi cũng thấy ghê rồi.
"Bị con đỉa cắn, không đau, chỉ là đang chảy máu, trông rất đáng sợ."
Trần Mã Long giải thích.
Giang Thấm Mai trút được nỗi lo trong lòng, chị có chút dở khóc dở cười, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trời nóng, chị chảy mồ hôi đầy người.
Ở khoảng cách gần, Trần Mã Long thậm chí có thể ngửi được hương thơm phụ nữ nóng bừng bừng từ trên người chị.
Đúng là hương thơm của phụ nữ.
Tâm trí của Trần Mã Long đã bị quyến rũ.
Ánh mắt y nhìn Giang Thấm Mai, nóng hừng hực, dưới ánh nắng mặt trời, càng khiến người ta nóng ran.
Giang Thấm Mai hờn dỗi nhìn y, cúi đầu liếc nhìn ngực của mình.
Hôm nay chị mặc một chiếc áo sơmi mỏng, cúc áo cài hơi thấp.
Lộ ra phần da thịt trắng như tuyết cùng áo lót dính chặt vào ngực.
Một năm qua, Giang Thấm Mai đã được ăn uống rất đầy đủ, dáng vóc vốn khô đét cũng dần trở nên đẫy đà.
Trần Mã Long nhìn thôi cũng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, y hận không thể ôm lấy hôn mấy cái cho thoả!
Nhất là cái dáng vẻ vừa hờn dỗi lại ngây thơ, khiến Trần Mã Long cực kỳ khổ sở.
"Anh Long, sắp phải ăn cơm rồi."
Giang Thấm Mai dịu dàng nói, lại nhanh vươn tay, cài lại cúc áo trên cùng của mình.
Hai người đều đã qua lâu rồi cái tuổi thiếu nam thiếu nữ ngây thơ.
Họ có thể thành thật với nhau về khát vọng đối với đối phương.
Bây giờ ở bên nhau lâu như vậy, Giang Thấm Mai cũng muốn gần gũi với Trần Mã Long, thế nhưng thời điểm này, thật sự là không thích hợp.
Nhìn vẻ mặt thất vọng chán chường của Trần Mã Long, chị nhịn không được cười, nghiêng đầu, thỏ thẻ: "Đợi tối nha."
Đôi mắt của Trần Mã Long, lúc này lập tức phát sáng.
Buổi trưa cơm nước xong, Giang Phúc Quốc không để Trần Mã Long tiếp tục theo mình ra đồng nữa.
Ông bảo Giang Thấm Mai mang theo Trần Mã Long, đánh xe lừa chở cả đám con nít nhí nha nhí nhảnh lên trấn dạo một vòng.
Giang Châu cùng Giang Minh thì không may mắn như vậy, còn phải xuống ruộng cấy mạ.
Diêu Quyên ở nhà dọn dẹp vệ sinh, một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Trong lúc đó có không ít người qua đây tặng mứt hoa quả, tất cả đều được Liễu Mộng Ly sắp xếp ổn thỏa.
Lúc ăn cơm tối, Trần Mã Long cùng Giang Thấm Mai đánh xe lừa trở về, đám con nít đang ngồi lắc lư trên xe lừa, còn mua về rất nhiều đồ ăn thức uống.