Trong lòng Giang Châu lúc này hiện lên một loại cảm giác thập phần kỳ lạ.
Hắn dừng lại, đi về phía đống cặn rồi ngồi xổm xuống để xem xét kỹ hơn.
Quả nhiên là cái thuốc kia.
Cặn đã khô, chỉ còn nước đen chảy xuống đất.
Đất vàng bị nước thuốc thấm vào, một mảng cỏ xanh to bằng lòng bàn tay đều bị khô héo, xung quanh có chuột chết ngổn ngang, nhìn thấy mà thập phần kinh hãi.
Trái ngược hoàn toàn với thảm cỏ xanh mướt xung quanh.
Đồng tử Giang Châu hơi co lại, trong đầu có một một ý nghĩ hiện lên.
Hắn vươn tay ra nhặt một viên ngói vỡ, đào một chút đất lên, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
Chỉ có một mùi tanh thoang thoảng, ngoài ra không ngửi ra mùi gì khác.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn quay người trở lại sân, tìm một cái lọ nhỏ tráng men và bỏ tất cả đất và bã thuốc vào đó, khi quay lại thì thấy Diêu Quyên đã dậy.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô đang chuẩn bị nấu nướng.
Thấy Giang Châu từ ngoài trở về, cô nghi hoặc nhìn hắn: "Tiểu Châu, sao vậy? Em quên gì đó sao?"
Giang Châu lắc đầu, bước tới, đưa cái lọ men trong tay cho cô.
"Chị dâu, chị giúp em giấu cái lọ men này đi. Tuyệt đối đừng để Đoàn Đoàn Viên Viên và Hạo Minh tìm thấy, giám sát cẩn thận một chút."
Diêu Quyên bị vẻ mặt nghiêm túc của Giang Châu làm cho hoảng sợ.
Cô vội vàng cầm lấy, xem qua thì thấy nó đen như mực, cái hỗn hợp này có mùi mà không biết là mùi gì khiến cô nhíu mày.
"Chuyện là sao?"
Sắc mặt Diêu Quyên thay đổi, dần trở nên nghiêm túc hỏi: "Đây là cái gì? Sao lại không thể đụng vào?"
Giang Châu im lặng một lúc, cuối cùng mới nói: "Có thể là độc. "
Trong hai kiếp sống của mình, hắn đã thấy nhiều thủ đoạn, đặc biệt là vào thập niên tám mươi chín mươi, khi mà lưới trời vẫn chưa hoàn thiện, bao gồm cả một số phương pháp điều tra.
Vì vậy, hầu hết các vụ án chưa được giải quyết đều xảy ra vào thời điểm này.
Các thế lực hắc ám rất hung hăng ngang ngược, có một số người còn có những thủ đoạn tàn nhẫn vô lương tâm hơn để đạt được mục đích của mình.
Nhưng điều mà Giang Châu không ngờ chính là hắn chưa từng nghĩ rằng sự việc lại xảy ra nhanh đến như vậy.
Hắn cũng không ngốc.
Rất nhiều chuyện có thể xâu chuỗi lại với nhau, vừa nghĩ một cái liền hiểu rõ ràng mọi thứ.
Chú Trịnh bị bệnh là có thật, nhưng sao chú ấy lại đổ bệnh ngay vào ngày đến Hồng Kông được?
Hơn nữa đây là bệnh ung thư, chứ không phải là một bệnh đột ngột phát sinh, làm sao có thể bảo ngã là ngã luôn được?
Chỉ tiếc là lúc đó hắn cũng không biết, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Lúc này ngẫm về biểu hiện từ trong ra ngoài của Diệp Mẫn Kiệt, hắn cũng đại khái đoán ra mọi việc.
Diêu Quyên nghe thấy Giang Châu nói vậy thì bị sốc đến mức cảm thấy mình đang cầm một củ khoai nóng phỏng tay, đặt ở đâu cũng không an toàn.
Cô nói: "Ai nha, em kiếm thứ này ở đâu vậy? Thứ này nguy hiểm quá!"
Nói được mấy câu, Diêu Quyên lại nhíu mày nói tiếp: "Em giống hệt như anh trai em, luôn làm ra mấy chuyện kỳ quái!"
Thôi em nhanh đi đi, thứ này chọn sẽ nhất định cất kỹ giúp em! Nếu Đoàn Đoàn Viên Viên mà vô tình chạm vào không phải là xong rồi sao!"
Giang Châu gật đầu, hít một hơi thật sâu, rồi lại nói với Diêu Quyên về đống thuốc ở ngoài cửa, sau đó mới xoay người rời đi.
Trong lòng của hắn sớm biết Diệp Mẫn Kiệt muốn đi, nhưng theo dự đoán của hắn thì ít nhất phải là 6 tháng cuối năm mới đi.
Thậm chí, hắn còn hạ quyết tâm chuẩn bị một số vốn cho Diệp Mẫn Kiệt khởi nghiệp, hoặc ít ra cũng đào tạo anh ta thành chủ đại lý ở các tỉnh thành khác.
Không ngờ tới anh ta lại có thể đi nhanh đến như vậy.
Giờ ngẫm lại...
Sợ rằng cái dấu hiệu kia đã có từ sớm rồi.
Trên lòng bàn tay Giang Châu xuất hiện một tầng mồ hôi mịn, lúc bước ra khỏi cổng có một làn gió lạnh thổi qua, khiến hắn cảm thấy hơi lạnh đang thấm từ lòng bàn tay vào tận xương tủy.
Súc sinh.
Ánh mắt của hắn trở lên lạnh đến thấu xương
……
Hai ngày sau, Giang Châu đến Quảng Châu.
Giang Châu vừa xuống xe lửa thì đã nhìn thấy ngay xe của Trần Mã Long.
Hắn có chút kinh ngạc, đi tới, gõ gõ vào cửa sổ, thì nhìn thấy tài xế dùng sức lăn cái cửa sổ xuống.
"Anh Long?"
Tài xế liếc nhìn Giang Châu vài cái rồi mới đột nhiên phản ứng, nhanh chóng nói: "Ông chủ đi toilet, anh có phải là Giang Châu không?"
Giang Châu gật gật đầu, cũng không có lên xe, chỉ đứng ở cạnh xe chờ đợi.
Quả nhiên, không bao lâu thì nhìn thấy có người chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đi dép lê, đầu cạo trọc, áo cộc tay, quần ống rộng, mười phần mát mẻ.
"Đẹp trai nha! Sao lâu như vậy mới tới?"
Trần Mã Long đi tới, dùng sức vỗ vỗ vào bả vai Giang Châu, khiến cho Giang Châu loạng choạng suýt ngã.
"Đúng là bạch trảm kê, phải luyện nhiều hơn mới khá được!"
Trần Mã Long xùy một tiếng.
Giang Châu: "..."
Nói thật.
Vóc dáng của hắn so với người thường thì cũng coi như là tương đối tốt, trước trong thôn nổi danh là một tay lưu manh thích đánh đấm.
Không đến mức bị vỗ một cái là lung lay.
Nhưng thực sự là lực tay của Trần Mã Long quá mạnh.
Với thể trạng như thế kia mà dùng sức vỗ hắn một cái lúc không chuẩn bị thì căn bản là không trụ được.
Giang Châu không nói thêm lời nào, chỉ mở cửa xe để Trần Mã Long lên xe, khi lên xe, Giang Châu đột nhiên thả cửa xe ra, cửa xe đóng sầm về phía trước, suýt chút nữa là đập vào đầu Trần Mã Long.
Trần Mã Long lập tức sững sờ.
Chỉ nghe thấy Giang Châu chậm rãi nói: "Anh Long, hình như mắt anh không tốt lắm, nên ăn thêm cà rốt đi."
Trần Mã Long: "????"
Anh lập tức bị chọc cười.
"Giang Châu, cậu giống hệt như chị hai của cậu! Hẹp hòi!"
Trần Mã Long đưa ra một cái kết luận đơn giản, sau khi vừa ngồi vững lại nghe thấy Giang Châu ở sau lưng cười nói.
"Anh rể, chốc nữa chúng ta ăn cái gì?"
Khá lắm.
Cái tiếng "anh rễ" vừa vang lên, Trần Mã Long ngay lập tức cảm thấy tâm hoa nộ phóng!
Anh để cho tài xế lái xe rồi nghênh ngang nghiêng người về phía sau, nhìn lướt qua Giang Châu rồi vung tay lên: "Cậu muốn ăn gì thì cứ ăn! Anh rể mời!"
Giang Châu bị bộ dáng của Trần Mã Long chọc cười.
Mối quan hệ của cả hai hiện đang rất tốt, cả hai vừa ngồi xe vừa trò chuyện về sự phát triển của ngành công nghiệp.
Trên thực tế, nếu nói đúng ra thì thị trường kinh doanh của Giang Châu đã mở rộng sang đến cả Hồng Kông rồi.
Chiếc sườn xám trước đây cũng không dễ bán ở Hồng Kông, nhưng sau khi tìm được một ngôi sao nổi tiếng để mặc một lần, thì cũng đã dần trở lên nổi tiếng.
Mỗi lần nhập hàng đều là 100 cái, chỉ thua kém mấy món hàng đỉnh phong trên dưới chục chiếc.
Qua một khoảng thời gian nữa, sườn xám đã được rất nhiều người có tên tuổi đặt may riêng, cuối cùng cũng tạo ra một thị trường nhỏ ở Hồng Kông.
Vào thời điểm đó, Giang Châu vẫn chưa tạo thương hiệu cho quần áo của mình, bởi vậy người ta vẫn thường gọi là "Sườn xám Tô Châu" thay cho tên đầy đủ.
"Cậu cũng nên đặt tên cho mẫu sườn xám của mình! Mỗi lần có người hỏi anh, anh cũng không biết phải nói thế nào!"
Trần Mã Long nói: "Ta cũng không có văn hóa gì, thế nên cũng không dám tùy tiện đặt tên, sợ ảnh hưởng đến sinh ý!"
Giang Châu khựng lại, có chút ngạc nhiên.
Hắn nhìn Trần Mã Long, khóe miệng hơi nhếch lên trầm ngâm nói: "Cái sườn xám này không phải em đã bán cho anh rồi sao? Sao anh không tạo thương hiệu cho riêng mình?"
Giang Châu đang nói thật.
Mấy cái sườn xám kia đều là do hắn bán cho Trần Mã Long.
Nói theo một cách nào đó, thì đống quần áo kia đã được đổi chủ và đang được bán ở Hồng Kông, hắn cũng chỉ được tính như là một nơi sản xuất trong chuỗi ngành buôn bán mà thôi.