Giang Châu đi ra bến tàu, liếc mắt liền nhìn thấy mấy người đứng bên cạnh bến tàu.
Lúc này nhìn thấy có người đi ra, lập tức giẫm tắt tàn thuốc, đi tới, hỏi bằng tiếng phổ thông không chuẩn: "Anh đẹp trai, có muốn tìm việc làm không? Tôi dẫn anh đi!"
Giang Châu lắc đầu, đưa mắt nhìn qua đám người này một vòng.
Những người này, không phải là nhân vật lớn gì cả, chuyên môn ở cảng, thông báo tuyển dụng những người đại lục nhập cư trái phép tới đây, sau đó dùng ba tấc lưỡi lừa bọn họ đi lao động, làm một số việc thấp hèn nhất.
Không ít người cứ như vậy đi theo.
Rửa chén bát, vác đồ, rồi tất cả đều bị nhốt trong các nhà máy lớn nhỏ.
Làm những công việc thấp hèn nhất, khổ cực nhất.
Nhưng dù vậy, cũng hiếm có người trở về.
Bởi vì Hồng Kông vào thập niên tám mươi, dù cầm tiền lương cơ bản nhất, cũng cao hơn không ít so với đại lục.
Không ít người nhập cư trái phép từ Dương Thành tới đây, đều là vừa làm việc, vừa thắt lưng buộc bụng, để gửi tiền tiết kiệm về nhà.
Giang Châu nhìn sang một người đàn ông mặc áo vest màu vàng.
Gã ngậm thuốc lá, ánh mắt dường như có chút bất cần, trong đêm tối lờ mờ, cũng đang tìm kiếm trong đám người.
Giang Châu đi nhanh tới gần người đàn ông, mở miệng nói: "Anh Tân?"
Người đàn ông nghe có người gọi mình, lập tức hít mạnh một hơi yên, dưới bóng đêm, ánh lửa từ tàn thuốc chiếu sáng rõ ràng, anh Tân liếc nhìn Giang Châu từ trên xuống dưới, thấy trong tay hắn xách đồ, trên đầu còn mang mũ lưỡi trai, lập tức đáp lại: "Giang Châu?"
Giang Châu gật đầu, cười đưa qua một gói thuốc lá.
"Vất vả cho anh Tân rồi."
Dưới gói thuốc có một tờ đô la Hồng Kông.
Đây đều là Trần Mã Long sắp xếp cho mình trước, anh Tân này cũng là người trong công ty của anh Long, hàng hoá lớn nhỏ qua đây, đều là anh Tân mang người đến giao nhận.
Giang Châu coi như là người thức thời.
Tuy Trần Mã Long đã đánh tiếng, thế nhưng đưa chút tiền, thái độ khiêm tốn chút, sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Quả nhiên.
Nhìn thấy tiền, lại nhìn thấy cả gói thuốc, còn cả nụ cười trên mặt của Giang Châu, thái độ của anh Tân quả nhiên dễ chịu hơn không ít.
Nhếch miệng cười, lộ ra một chiếc răng vàng, có vẻ rất vui.
"Chàng trai đại lục, biết làm người đấy!"
Gã vô cùng hài lòng, ở Giang Châu vỗ vỗ lên bả vai.
Lúc này mới đi ở phía trước, mang theo Giang Châu rời khỏi bến tàu.
Hai người dọc theo đường đi đều đang nói chuyện phiếm, đi tới bên lề đường, anh Tân đưa tay ngăn lại một chiếc taxi.
"Cửu Long thành trại toà 3 căn số 27, cứ trả 8 đô la Hồng Kông! Không thể nhiều hơn nữa!"
"Được rồi được rồi! Anh Tân thiệt giỏi mặc cả!"
Hai người hiển nhiên đều hiểu biết.
Lên xe, dọc theo đường đi anh Tân luôn hút thuốc, lại kể rất nhiều chuyện về giới giải Hồng Kông.
Giang Châu vừa lắng nghe, nhưng vẫn xuyên qua cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài.
Đời trước, việc kinh doanh của hắn chủ yếu đều ở trong nội địa, dù sao khi tới cảng thành cũng đã là những năm 2000.
Lúc ấy thị trường Hồng Kông đã thoát khỏi hỗn loạn, từng bước ổn định, đã có những ông chủ hàng đầu trong tất cả các loại ngành nghề kiếm tiền.
Hắn là người nội địa, muốn nhúng tay vào, thật sự là khó như lên trời.
Cường long đấu không lại địa đầu xà, đại khái là vậy.
Mà giờ khắc này.
Ánh đèn nê-ông xẹt qua ngoài cửa kính xe, nhà nhà đốt đèn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bảng hiệu của các nôi sao Hồng Kông, cũng khiến Giang Châu có chút rục rịch.
Thập niên tám mươi, còn có cơ hội.
Hắn còn có thể ra sức đánh một trận.
"Đến rồi!"
Còn đang mải nghĩ, xe taxi dừng lại, anh Tân đưa tay quơ quơ ở trước mặt của Giang Châu.
"Nơi này, ngươi muốn đi có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng gây chuyện, nếu không chặt đầu đứt chân, không ai giữ được rồi ngươi!"
Anh Tân vẫn luôn có thái độ bất cần, lúc này đột nhiên nghiêm túc.
Nói đến Cửu Long thành trại, thì không khỏi không đề cập đến bối cảnh của nơi này.
Nếu nói đến nơi nổi tiếng nhất không ai quản lí tại Hồng Kông, chính là chỗ này.
Năm đó, rất nhiều dân đại lục chạy nạn tràn vào đây, tập trung sống ở Cửu Long thành trại, kỹ viện, sòng bạc, tiệm hút nha phiến điên cuồng mọc lên, đánh bạc và ma túy hung hăng càng quấy một thời.
Thậm chí khắp nơi đều là phòng khám bệnh phi pháp chưa đăng ký.
Nơi này không lớn, lại tập trung tới mấy vạn người, những toà nhà bê tông cốt thép che khuất bầu trời, phố xá chật hẹp nhìn không thấy ánh mặt trời, đâu đâu cũng thấy thanh niên thất nghiệp.
Ngậm thuốc lá, xăm hình, dáng vẻ chỉ cần thấy ai gai mắt là có thể lao vào đánh lộn ngay.
Đạo diễn rất nổi tiếng của Hong Kong, Đỗ Kỳ Phong đã sinh trưởng ở chỗ này.
Những người hàng xóm và bạn thời thơ ấu phần lớn là những thành viên băng đảng xã hội đen, năm đó khi ông nhận phỏng vấn, đã từng miêu tả rất sinh động về khoảng thời gian này.
"Nếu có cảnh sát bắt, cứ chạy đến Cửu Long thành trại sẽ không sao, cảnh sát thường sẽ không xuống tận đây bắt người!"
Mặc dù gã cười nói, nhưng lại phản ánh ra sự hỗn loạn của nơi này.
Anh Tân hiển nhiên cũng biết những chuyện này, vì vậy trông căng thẳng hơn không ít.
Gã đi ở phía trước, chỉ vào chiếc máy bay trên bầu trời, và nói: "Bên này chính là sân bay Khải Đức, anh chàng đại lục, nhìn đi, máy bay lớn!"
Tiếng gầm rú của những chiếc máy bay đang bay trên bầu trời vô cùng chói tai.
Hắn ngửa đầu nhìn, thấy một chiếc máy bay màu trắng đang bay qua những ngôi nhà cao tầng, luồng gió thậm chí còn cuộn lên những cột phơi quần áo dày đặc, quần áo đủ màu bay tứ tung.
"Người em muốn tìm may mắn ở tại thành tây, nếu là thành đông, anh sẽ không đi cùng với chú!"
Anh Tân nói.
Giang Châu cũng hiểu nguyên nhân.
Trên thực tế, bộ phim "Người trong giang hồ" được quay sau này cùng với một số băng đảng xã hội đen xấu xa, phần lớn đều lấy Cửu Long thành trại làm bối cảnh.
Nơi đây rồng rắn lẫn lộn, song cũng có rất nhiều người dân lương thiện sống ở đây.
Điều kỳ lạ là bọn xã hội đen và những cư dân bình thường đã hình thành một thỏa thuận rất kỳ lạ.
Các băng nhóm xã hội đen phần lớn hoạt động ở phía đông của thành phố, trong khi những người dân bình thường sẽ ở phía tây, hai bên kỳ diệu ở cùng một chỗ, lại không giao thiệp với nhau.
Giang Châu ngẩng đầu nhìn thấy dòng chữ viết bằng than đen trên tường -- "Không cho phép cướp đoạt, một khi phát hiện, cắt tay chặt chân!"
Hắn ngửa đầu, đánh giá toà nhà lớn trước mặt.
Toà nhà cao khoảng mấy chục mét, với vô số cửa sổ chi chít nhau.
Dây điện chằng chịt khắp nơi, những hàng sào phơi quần áo nhô ra ngoài cửa sổ, những đường ống nước bẩn đen kịt leo dọc tường, những biển hiệu đủ màu sắc được treo lộn xộn.
Nước thải dưới đất và lũ chuột, gián chui ra từ trong cống khiến ai nhìn cũng thấy sởn gai ốc.
"Anh chàng đại lục, em tìm ai? Đây chính là toà nhà 3!"
Anh Tân lên tiếng, kéo Giang Châu khỏi những suy nghĩ miên man.
Hắn nhìn theo ánh mắt của anh Tân, đã nhìn thấy một cầu thang chật hẹp, đen thui, ngay cả đèn cũng không có.
Giang Châu nói: "Triệu Nguyệt Hương."
Hắn dừng một chút, lại bổ sung: "Có hai đứa con một trai một gái, con trai tên Trịnh Hành, con gái là Trịnh Tú, con trai xuất ngoại du học, vừa trở về gần đây."
"Xuất ngoại du học sao?"
Anh Tân đầu tiên là lộ vẻ kinh ngạc, sau đó anh gật đầu, nói: "Như vậy dễ tìm, em đi theo anh, căn số 27 ở ở lầu sáu."
Hiển nhiên gã cũng rất quen thuộc nơi này.
Lên lầu, mang theo Giang Châu, đi rẽ trái quẹo phải rất nhiều lần.