Nhưng sao giờ lại rơi vào tình trạng nghèo túng như thế này?
Trong ngực của Diệp Mẫn Kiệt cứ như bị vật gì đó đè nặng, buồn bực khó chịu, gã ngồi thừ ra, bắt đầu miên man suy nghĩ.
Gã đưa mắt qua loa quét ánh đèn ở bên ngoài vài vòng.
Gã bỗng nhiên ngừng lại, trong óc hiện lên một ý nghĩ, khiến gã không kìm được suy nghĩ.
Nếu như…
Nếu như chú không đi được Hồng Kông thì sao?
Chú ở lại trong nước, mình chăm sóc chú chu đáo hơn, vậy chẳng phải là còn có cơ hội?
Lòng người cũng là thịt, hơn nữa giờ gã cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn, thế nhưng gã thừa hiểu, một khi Trịnh Trung Quang rời đi, như vậy tất cả cơ hội sẽ không còn.
Dù sao, con trai ruột cùng cháu họ như gã, còn cần lựa chọn sao?
Trong đầu gã cứ đùng đùng như nhịp trống điên cuồng trên lôi đài.
Người tóm lại là một loại động vật rất kỳ quái.
Một khi nảy sinh ý niệm nào đó trong đầu, như vậy thì sẽ điên cuồng sinh trưởng giống như cỏ dại.
Đêm nay, Diệp Mẫn Kiệt mất ngủ đến hừng đông.
Ngày hôm sau.
Sắc trời tảng sáng.
Trong tứ hợp viện yên tĩnh.
Trịnh Trung Quang cũng một đêm không ngủ.
Ông loay hoay cả đêm, sợ mình bỏ sót cái gì.
Thận trọng cầm ảnh chụp lên, xem đi xem lại, xem thôi cũng khiến ông rơi nước mắt mấy lần.
Nỗi sợ hãi khi sắp gặp được người thân, có lẽ chính là như vậy.
Gần đây dạ dày của ông càng ngày càng không thoải mái.
Có khi đau đến có thể mức khiến ông gần như ngất đi.
Ngày hôm qua Trịnh Trung Quang đi bệnh viện, cố ý mua một đống thuốc giảm đau, ông cũng biết thời gian của mình không còn nhiều, thế nhưng vừa nghĩ sắp được gặp vợ cùng hai con, ông cảm thấy nỗi đau nãy chẳng đáng là gì.
Gặp mặt, ôn chuyện cũ, nhìn thấy bọn họ sống tốt, mình có đi cũng yên lòng.
Trịnh Trung Quang thận trọng bỏ ảnh vào trong vali, lúc này mới chuẩn bị đứng dậy đi ra ngaoì nấu thuốc.
Nhưng vừa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Mẫn Kiệt.
Gã đứng ở trong sân, xem thấy mình đi ra, nhãn thần bình tĩnh theo dõi hắn.
Trịnh Trung Quang sửng sốt.
"Mẫn Kiệt? Sao dậy sớm như vậy?"
Tiệm thiết bị điện Tây Đơn mở cửa lúc 8 giờ, giờ còn chưa tới 5 giờ, trời vẫn còn tối, Trịnh Trung Quang nhờ trong phòng mình vẫn còn bật đèn, cho nên mới có thể nhìn thấy thằng cháu.
Dựa theo trước kia, Diệp Mẫn Kiệt sớm nhất cũng phải 7 giờ mới dậy, sao hôm nay lại dậy sớm như thế?
Diệp Mẫn Kiệt nhìn chằm chằm Trịnh Trung Quang, nói: "Chú, chú bị bệnh sao không nói cho cháu biết?"
Gã nhìn chằm chằm Trịnh Trung Quang, vẻ mặt cực kỳ đau thương, cứ như vừa mới phát hiện tin tức này, nhìn chằm chằm Trịnh Trung Quang, nói: "Chuyện lớn như vậy, sao chú lại giấu cháu?"
Trịnh Trung Quang có chút choáng.
Ông chỉ nghĩ Diệp Mẫn Kiệt vừa biết chuyện mình mắc bệnh.
"Mẫn Kiệt à..."
Trịnh Trung Quang im lặng một lúc, dựa vào cạnh cửa, nói: "Không phải chú giấu cháu, mà là bệnh này, có nói cũng vô dụng, chỉ càng khiến cháu lo lắng."
Ông cười khổ, lại nghĩ đến những điều bác sỹ nói.
Cứ ăn, cứ uống, cứ sống vui vẻ hạnh phúc.
Rõ ràng là lời vỗ về an ủi mình, nhưng đối với ông lại giống như tuyên án tử hình.
Trịnh Trung Quang không phải không từng suy sụp, cũng muốn kể với Giang Châu cũng Diệp Mẫn Kiệt.
Thế nhưng, vừa nghĩ, ông nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này.
Tội gì khiến bọn hắn lo lắng vì mình chứ?
Bác sỹ nói chữa không khỏi, vậy chính là chữa không được.
Bây giờ ông có thể đi Hồng Kông, dành hết thời gian còn lại sống cùng vợ cùng hai con của mình, đã rất thoả mãn rồi.
Trịnh Trung Quang nói chuyện với Diệp Mẫn Kiệt thêm một lúc, cuối cùng mới nói rõ ràng.
Diệp Mẫn Kiệt cúi đầu, không lên tiếng, nhìn Trịnh Trung Quang đi tới chuẩn bị nấu thuốc, gã vội lên tiếng: "Để cháu giúp chú."
Trịnh Trung Quang cười nói: "Không sao đâu, tự chú làm được! Cháu còn việc của mình nữa..."
"Chú, hôm nay chú rồi đi, cháu cũng không còn cơ hội tận hiếu."
Diệp Mẫn Kiệt dừng một chút, nói: "Chú bị bệnh thì cháu cũng không thể giúp được gì, thuốc cứ để cháu nấu giúp."
Nói tới chỗ này, Trịnh Trung Quang cũng không khăng khăng nữa.
Ông nói: "Vậy được, ngày hôm nay đừng làm bữa sáng, cửa hàng Lỗ Chữ trước cổng, còn có thịt lừa hỏa thiêu, ta đều mua chút trở về, ta ăn thống khoái!"
Trịnh Trung Quang nói, khoác áo khoác rồi nhanh chân đi ra bên ngoài.
Diệp Mẫn Kiệt lấy ra một gói thuốc bắc từ trong giỏ treo trên xà cửa, cho vào cái nồi nhỏ mà Trịnh Trung Quang thường nấu thuốc, châm nước, lại đốt một bếp than nhỏ trước khi đun.
Nhiệt độ của lửa than rất cao, ùng ục ùng ục nhanh chóng đun sôi nồi thuốc bắc.
Trong cả cái sân nhỏ lập tức lơ lửng mùi thuốc bắc nồng nặc.
Vào sáng sớm mùa hè này, nhiệt khí dày, màn sương trắng pha lẫn mùi thuốc bắc nồng nặc lập tức ngưng tụ trên mắt kính của Diệp Mẫn Kiệt.
Nó trắng đến mức không thể nhìn thấy cảm xúc đen tối trong ánh mắt của gã.
~~~
Xế chiều hôm nay Giang Châu muốn cùng Trịnh Trung Quang ra ngoài, bởi vì hai người đã ăn cơm trưa từ rất sớm.
Liễu Mộng Ly đưa hai người tới nhà ga, lại đưa một bình nước cho Trịnh Trung Quang.
"Ông à, đây là thuốc buổi sáng còn dư lại, chú cũng đừng quên."
Liễu Mộng Ly dặn dò.
Trịnh Trung Quang gật đầu, tiếp nhận, tiện tay mở nắp rồi uống.
"Cái chén không cần mang theo, quá nặng."
Ông nói, trả cái chén lại cho Liễu Mộng Ly, sau đó cùng Giang Châu gọi một chiếc xe ba bánh, thẳng đến trạm xe lửa.
Trịnh Trung Quang tuy luôn ở Bắc Kinh, thế nhưng trạm xe lửa, bến xe, ông đều chưa từng tới.
Bây giờ nhìn diện mạo ngày càng đổi thay cùng công cuộc xây dựng quê hương, chỉ cảm thấy trong lòng không còn kích động như xưa nữa.
"Ông à, chúng ta đi Dương Thành trước, lại từ Dương Thành đi Hồng Kông."
Giang Châu cầm trong tay vé xe, cười nói: "Dương Thành cách Hồng Kông rất gần, chỉ cách một cái cảng thôi."
Lúc này cách mười hai giờ xe lửa còn một lúc nữa.
Giang Châu lập tức kể về Dương Thành phát triển biến chuyển từng ngày, Trịnh Trung Quang nghe rất chăm chú, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn.
"Tổ quốc chúng ta đang phát triển tốt!"
Trịnh Trung Quang siết chặt nắm tay, rất cảm khái: "Vẫn phải đi ra ngoài, nhìn một chút mới được, nếu không... đời này..."
Nhưng đúng lúc này, Trịnh Trung Quang nói còn chưa dứt lời, sắc mặt của ông lại đột nhiên tái nhợt.
Giang Châu sửng sốt.
Hắn vội đưa tay vịn chặt ông: "Ông Trịnh? Ông sao vậy?"
Trịnh Trung Quang trông có gì đó không khoẻ, trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi hột to bằng hạt đậu, khiến ông đau đớn ngồi xổm người xuống, toàn thân đều đang phát run.
Đau.
Đau đớn kịch liệt.
Từ sau khi mắc bệnh ung thư, Trịnh Trung Quang đã quen thuộc những cơn đau này.
Chỉ là lúc này đây, cơn đau này vừa hung mãnh lại kịch liệt hơn bất kỳ cơn đau nào trước đó.
Thậm chí ông cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Giang Châu dù vững vàng như thế nào cũng nhận ra được có chuyện không bình thường.
"Ông Trịnh?! Ông Trịnh!"
Hắn hô hai tiếng, Trịnh Trung Quang đã đau đến mức không nghe thấy rồi.
Giang Châu vội đứng dậy kêu người.
Xung quanh có không ít hành khách đang xông tới, Trịnh Trung Quang đau đến ngã trên mặt đất, cắn răng, kêu la, toàn thân cứ như mới vớt ra từ trong nước.