Giang Châu nói xong, lại dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Quảng Châu rất gần với Bằng Thành, em không quen thuộc nhưng mà anh rể cũng phải quen chứ? Anh xem có tìm được người nào bắc cầu không?
Lần này thì tốt rồi.
Cái tiếng "anh rể" vừa vang lên lập tức khiến Trần Mã Long trợn to mắt, nhanh chóng thẳng lưng lên!
Hắc!
Tên tiểu tử này!
"Thôi được rồi! Việc này anh sẽ giải quyết xong cho cậu! Khi nào thì cậu tới?!"
Trần Mã Long mơ hồ có chút hưng phấn.
Giang Châu nghe vậy thì cố nhịn cười rồi nói: "Chắc là tầm Tết Đoan Ngọ."
"Không sao!"
Trần Mã Long ngay lập tức đồng ý, rồi hình như lại nhớ đến cái gì đó, ngữ điệu liền hơi kéo dài ra, thanh âm cố tỏ ra hờ hững.
"Mấy tháng rồi Tinh Tử không nhìn thấy anh, chắc là nhớ anh lắm. Mấy ngày nữa cậu bảo nó gọi điện cho anh, để anh gặp nó.
Cậu cũng biết là anh không rảnh mà, ngày nào cũng bận bịu muốn chết. Hay thế này đi, bao giờ cậu tới thì mang theo Tinh Tử đi cùng nhé!"
Giang Châu nghe vậy thì cực kỳ lễ phép nói.
"Vậy được, bao giờ đi thì em sẽ đưa Tinh Tử đi cùng. Chị hai của em cũng chưa bao giờ rời khỏi Phí Thành, đến lúc đó cũng mang theo chị đi cùng."
Trần Mã Long nghe vậy thì lập tức vui vẻ ra mặt.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau khi trở về, Giang Châu liền bắt đầu chuẩn bị cho việc phân phối máy tính bỏ túi.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã tham gia vào một cuộc họp được gọi là đấu thầu.
Dù là khung cảnh hay quy mô thì cũng không thể so sánh được với hậu thế.
Người bên trên sau khi làm dáng dạo một vào, cuối cùng giao nhóm đơn đặt hàng này vào tay Giang Châu, sau cùng thì có một người đi tới, vỗ vai hắn rồi nói rằng người đó tin tưởng hắn - người mà Chu hiệu trưởng nhìn trúng.
Giang Châu lại cùng đối phương hàn huyên một hồi, nhưng không ngờ khi đi ra lại gặp Giang Minh Phàm.
Hai người vừa gặp mắt đã đỏ lên.
Giang Minh Phàm nhìn chằm chằm vào Giang Châu, thật lâu sau mới mở miệng: "Tay của mày thế mà duỗi được tận vào trong trường. Tao quả thực là đánh giá thấp mày rồi."
Giang Châu cũng nhìn gã chằm chằm với vẻ mặt tò mò.
"Tao cũng rất muốn nói như vậy."
Giang Châu bắt đầu đánh giá cái người được gọi là anh họ của mình kia.
Bây giờ ở Bắc Kinh, Giang Minh Phàm trông ngày càng khác so với trước đây.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng nhập khẩu, tóc được vuốt sáp trông rất gọn gàng mềm mượt.
Kèm theo đó là cặp kính gọng vàng trông vừa bảnh trai lại vừa thanh lịch.
Hoàn toàn khác với một phần tử tri thức.
Giang Châu vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng không nói gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn nếu hỏi thì gã cũng sẽ không nói, thậm chí gã cũng chỉ chờ hắn hỏi mà thôi!
"Anh họ đang phong sinh thủy khởi ở Bắc Kinh, em cũng không thể tụt lại phía sau, nếu không thì làm mất mặt nhà họ Giang của chúng ta thì sao?"
Giang Châu nhún nhún vai, sau đó giơ gói thầu trong tay ra rồi cười cười nói: "Lần này thì thực sự xin lỗi anh họ rồi."
Sắc mặt Giang Minh Phàm lập tức trở lên khó coi.
Lần này đơn đặt hàng cũng là có người bên trong tiết lộ cho gã.
Ban đầu vốn tưởng rằng mười phần chắc chắn, nhưng không ngờ giữa chừng lại có một tên Trình Giảo Kim chen ngang.
Mẹ nó.
Giang Minh Phàm cũng không nói gì, gã nhìn Giang Châu thật sâu rồi xoay người rời đi.
Còn Giang Châu thì lại cực kỳ đắc ý, cứ thế mà thong thả đi về.
Đây là đơn hàng lớn, không những thế lại còn bán cho sinh viên, hắn nhất định phải kiểm tra chất lượng thật tốt cho đơn hàng này.
Giang Châu đã so sánh mấy nhãn hiệu máy tính khác nhau, cuối cùng liền chọn thương hiệu do Nhà máy điện tử Đại Phát sản xuất.
Kể cả xúc cả hay là hình thức thì nó vẫn tốt hơn các hãng khác một bậc.
Một tuần sau, Vu Tự Thanh từ Phí Thành truyền tin đến rằng lô quần áo đầu tiên đã được gấp rút thực hiện thực hiện xong.
Sau đó hai người liền thống nhất thời gian và địa điểm giao hàng.
3 ngày sau quần áo được chuyển đến Bắc Kinh, có liên tục các thương lái tới nhận hàng, thu hồi lại được lượng tiền đáng kể.
Đến đêm.
Khi Giang Châu trở lại thì liền ngồi lên giường, đợi đến sau khi Đoàn Đoàn Viên Viên ngủ say, hắn mới lấy sổ cái ra, cẩn thận tính toán lượng tiền trong tay mình.
Trong khoảng thời gian này, việc buôn bán cả hai mặt hàng đồ điện và quần áo đang nở rộ như hoa, đặc biệt là quần áo. Phương thức tiêu thụ mới lạ cùng kiểu dáng thời thượng xinh đẹp lập tức khiến cho cửa hàng quần áo Đoàn Viên nổi danh như cồn ở Bắc Kinh.
Giang Châu nhìn mấy tờ giấy tay, tính toán hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng tính ra được kết quả cuối cùng.
"Anh tính xong rồi sao?"
Liễu Mộng Ly dựa vào người hắn mà đọc sách.
Nhận thấy động tác của Giang Châu, cô cũng tò mò nghiêng đầu nhìn sang.
Giang Châu cong ngón tay búng nhẹ vào trán cô.
"Ừm."
Hắn cười cười, đưa sổ sách trước mặt ra cho cô xem
"Nhìn xem?"
Liễu Mộng Ly nhìn qua một cái, lập tức cảm thấy bó tay toàn tập, các loại vật phẩm đầu vào, vật phẩm chi tiêu, v. v… chất thành đống hỗn độn, đọc mà không hiểu gì cả.
"Không nhìn, đau đầu lắm."
Cô đặt quyển sách trên tay xuống, chui vào trong lồng ngực Giang Châu, hồn nhiên đến đáng yêu.
"Chỗ này."
Giang Châu nở nụ cười rồi vươn tay chỉ xuống dãy số phía dưới.
Liễu Mộng Ly nhìn vào chỗ hắn chỉ, khi nhìn thấy một chuỗi dài các con số, đôi mắt cô liền trừng lớn.
"hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn..."
Cô cúi đầu đếm kỹ, sau đó ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Giang Châu, ngạc nhiên nói: "863,200 tệ sao?"
Lợi nhuận thuần túy hơn đến hơn 800.000 tệ được viết trên tờ giấy mỏng này khiến nó nặng tựa nghìn cân.
"Đây mới chỉ là bắt đầu."
Giang Châu dùng cằm cọ cọ vào đầu cô, sau đó cúi người cắn nhẹ vào vành tai.
Sau đó hắn nói tiếp: "Chúng ta thanh toán trước một căn tứ hợp viện của chú Trịnh, còn lại hơn nửa triệu thì đầu tư vào xưởng sản xuất quạt.
Qua mùa hè này chúng ta lại mua thêm một cái tứ hợp viện thật lớn nữa, đi ra ngoài là có thể nhìn thấy được ngay Tử Cấm Thành.
Anh sẽ để cho em một phòng riêng để thay đồ, một phòng riêng để trang điểm và một phòng riêng để cất giày... "
Giang Châu từ từ nói.
Trên thực tế, hắn đã đọc đi đọc lại câu thoại này trong vô số đêm mất ngủ ở kiếp trước.
Hắn đã từng cho rằng kiếm được rất nhiều tiền rồi vi vu cùng bạn bè, thì đó chính là hạnh phúc.
Nhưng mà khi thực sự có tất cả những điều đó rồi, hắn mới nhận ra rằng hạnh phúc lớn nhất chính là vẫn còn vợ và hai người con gái.
Cô ấy sẽ e thẹn thùng rúc vào lồng ngực hắn, để lộ ra dáng vẻ của một tiểu cô nương hồn nhiên.
Đoàn Đoàn Viên Viên cũng sẽ lớn lên mỗi ngày, tươi sáng khoái lạc. Chứ không phải bị chết cóng trên chiếc giường lạnh lẽo kia.
Thi thể nhỏ bé cứng ngắc kia đã từng khiến hắn như rơi vào địa ngục trần gian.
Liễu Mộng Ly không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy một chút đau đớn thấu xương từ trong lời nói của hắn.
Cô nhanh chóng vươn tay ra quay người Giang Châu lại rồi ôm lấy hắn.
"Đừng nói nữa!"
Liễu Mộng Ly nói khẽ.
Cô lại quay đầu, liếc nhìn về phía Đoàn Đoàn Viên Viên đang ngủ say, nói từng chữ, từng chữ một: "Em và Đoàn Đoàn Viên Viên không muốn gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh anh."
Hai mắt của Liễu Mộng Ly sáng lấp lánh, cô ngẩng đầu lên hôn vào cằm hắn, rồi nhè nhẹ cắn cắn.
"Gia đình chúng ta hạnh phúc và vui vẻ bên nhau là đủ rồi".
Ánh mắt Giang Châu chớp động, rồi tối sầm lại.
Đợi đến lúc Liễu Mộng Ly kịp phản ứng, hắn đã đè lên người cô.
Hắn hôn từng chút từng chút một dọc theo cái cổ thanh tú của cô, hàm răng hơi nghiến vào nhau mang theo một chút xao động cùng thiếu kiên nhẫn.
Cơ thể Liễu Mộng Ly lập tức căng cứng, cô vô thức vươn tay ôm lấy hắn.
"Giang, Giang Châu?"
"Ừm."
Giang Châu tiếp tục hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của cô, trong chốc lát, anh cảm thấy trái tim của mình rốt cuộc cũng đã ổn định lại.
"Em sẽ ở bên anh."
"Cho đến hết cuộc đời."
~~~