Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 426




"Còn chuyện thứ hai thì sao?"

Chuyện thuê giáo viên tự do đã giải quyết xong, Chu Phái Nguyên vẫn có một chuyện nữa để nói với hắn.

Chu Phái Nguyên cười cười rồi vẫy vẫy tay với Lý Minh Quý.

"Danh quý, lại đây."

Lý Minh Quý gật gật đầu, bước nhanh đi tới, sau đó lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy, đưa cho Giang Châu.

"Đây là...?"

Giang Châu nhận lấy, nhìn thoáng qua mấy dòng trên cùng.

"Danh sách mua máy tính bỏ túi."

Nhìn xuống sâu hơn, thì đó là danh sách chuẩn bị mua máy tính bỏ túi của mỗi lớp.

Mắt hắn chợt sáng lên!

"Đây là đơn đặt hàng sao?"

Giang Châu hỏi.

Chu Phái Nguyên gật đầu rồi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ an tâm phần nào.

"Đây là danh sách của Đại học Đạn Na. Cậu biết đấy, đại học Bắc Kinh chúng ta tập trung vào nghiên cứu nhiều hơn bên Đại Na.

Chu Phái Nguyên nói: "Đặc biệt ở những năm gần đây, xu thế càng ngày càng rõ ràng. Thế cơ mà ở đại học Đại Na ta lại phát hiện được mấy mầm mống tốt, thật khiến cho người ta vui mừng.

Quả đúng là hậu sinh khả uý mà!

Nhưng mà nếu mà muốn bước vào cung điện vật lý, thì rất cần nhiều phép tính.

Những phép tính vô ích sẽ luôn lãng phí rất nhiều thời gian, lại thêm việc phía đại học Đại Na cũng đã có ý tưởng này từ lâu, lúc trước ta đến đến đó chào hỏi, bọn họ đã hỏi ta xem có lô máy tính bỏ túi nào đáng tin cậy không."

Chu Phái Nguyên nói rồi cười cười híp mắt nhìn Giang Châu.

"Thân phận của cậu tốt, thủ đoạn lại cao, ta nghĩ là đặt mua lô hàng này từ phía cậu thì không thể không tốt hơn."

Ánh mắt Giang Châu có chút trầm ngâm.

Hắn nhìn chằm chằm vào danh sách, tổng cộng là 8.600 cái máy tính bỏ túi, lần đầu tiên cảm nhận được trọng lượng của tờ danh sách này.

"Chuyện này, Đại học Đại Na vẫn chưa công khai. Dù sao thì để người ta biết mình thiên vị cũng cũng không tốt lắm."

Chu Phái Nguyên ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Nhưng vì ta đã giao việc này cho cậu, nên giờ cũng có thể coi là đã công khai, đến lúc đó sẽ tổ chức đấu thầu, cậu chỉ cần đi qua đó là được rồi. "

Cho dù ở thời đại nào thì ba chữ "có quan hệ" cũng chính là một trong những chiếc đinh lợi hại nhất.

Năm đó Giang Châu khi làm ăn đã từng bị ba chữ kia làm cho sứt đầu mẻ trán.

Thế mà giờ điều mà hắn tuyệt đối không nghĩ đến chính là, giờ mình lại là người "có quan hệ".

Hắn mím môi rồi nở một nụ cười, sau đó nhìn Lý Minh Quý cùng Chu Phái Nguyên với ánh mắt rạng rỡ: "Hiệu trưởng cùng thầy cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ ra cái giá ưu đãi nhất với đơn hàng này."

"Haha!"

Lần này là Lý Minh Quý cười thành tiếng.

Ông thực sự thưởng thức tiểu tử này, tuổi còn nhỏ mà không tự ti lại cũng không kiêu ngạo, cho dù là dịch thuật hay kinh doanh, đều có thể phong sinh thủy khởi.

"Không cần biết có ưu đãi lớn nhất hay không, số tiền này nếu mà cậu không kiếm thì người khác sẽ kiếm."

Lý Minh Quý nói tiếp: "Đại học Đại Na rõ ràng là rất coi trọng thầy nên mới tìm đến đây. Họ không có yêu cầu nào khác về phần giá cả. Chỉ có yêu cầu về một khía cạnh.

Đó là, chất lượng phải tốt, không phải là cái loại hàng dùng ba bảy hai mốt ngày, không được tính toán sai. "

Giang Châu gật đầu, biểu thị rằng hắn đã hiểu..

Sau đó, ba người lại nói chuyện phiếm một hồi, Lý Minh Quý cũng không chút khách khí đưa cho Giang Châu một bản dịch khác.

Sau đó hắn chào tạm biệt hai người rồi đi thẳng về nhà.

~~~

Vấn đề giáo viên được đặc cách bổ nhiệm này, Giang Châu vẫn chưa nói cho ai biết.

Dù sao mọi chuyện vẫn còn chưa ra sao, thế nên công khai cũng không tốt lắm, vạn nhất gặp phải khó khăn trắc trở khiến cho chuyện này cũng không thành, đến lúc đó sẽ rất xấu hổ.

Sống hai đời, một trong những nguyên tắc làm việc của Giang Châu là - mình chưa chắc chắn làm tốt thì đừng nói ra ngoài.

Chân lý trong đó chắc hẳn chỉ những người từng trải mới hiểu được.

Trở lại tứ hợp viện thì thấy vắng tanh, giờ chắc mọi người cũng đang rất bận rộn, hắn vừa định ra ngoài tìm vợ thì không ngờ vừa đi ra ngoài thì đã thấy Diệp Mẫn Kiệt ở đó.

Anh ấy đang cầm một phong thư trên tay, sắc mặt không được tốt lắm.

"Sao vậy?"

Giang Châu hỏi.

Diệp Mẫn Kiệt hiển nhiên là không ngờ rằng sẽ gặp được Giang Châu, thế nên vẻ mặt có chút bối rối và xấu hổ.

"Không, không có gì..."

Anh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Nhưng cũng vô thức giấu chiếc phong bì trên tay ra sau lưng.

Giang Châu đương nhiên chú ý tới việc này.

Hắn không hỏi nhiều, sau khi suy nghĩ một hồi thì vẫn quyết định vỗ vai Diệp Mẫn Kiệt nói: "Có khó khăn gì thì cứ nói thẳng. Hiện tại vốn lưu động trong tay tôi có đủ, thế nên là có việc gì cũng đừng câu nệ."

Diệp Mẫn Kiệt hơi khựng lại, khó khăn lắm mới lộ ra nụ cười.

"Giang Châu, không có chuyện gì đâu. Cha mẹ ốm đau thế nên là tâm tình không tốt, chứ không phải là tôi thiếu tiền."

Nói đến nước này, thì Giang Châu cũng không muốn ép thêm nữa.

Hắn nhìn Diệp Mẫn Kiệt một chút, sau đó liền xoay người bước ra khỏi cửa.

Diệp Mẫn Kiệt bóp mạnh cái phong bì, đi thẳng vào phòng, chán nản ngồi bệt xuống đất.

Một mình anh lẳng lặng ngẩn người thật lâu, luôn tự hỏi tại sao chỉ trong vài tháng qua mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Anh vừa gửi tiền về cách đây ít lâu, nay điện báo lại gửi đến nói rằng bố anh đang làm đồng thì bị ngã, người già xương cốt cũng giòn, ngã một cái là gãy chân.

Có tin tức gửi đến từ bệnh viện, ý hỏi rằng có muốn cứu hay không.

Nếu muốn cứu thì tiền cọc thuốc men cơ bản là 2000 tệ, và vì ông là người có tuổi nên rất khó để làm phẫu thuật, số tiền kia thậm chí sẽ còn nhiều hơn nữa.

Đó là cha ruột của anh!

Sao anh có thể trở mắt nhìn cha đi vào chỗ chết được?

Lúc này trong tay Diệp Mẫn Kiệt cũng chỉ có vỏn vẹn 100 tệ.

Trong lòng anh có một tiểu tâm tư luôn luôn cất giấu, không cho ai biết.

Đó chính là mở một cửa hàng của riêng mình.

Trong lồng ngực của Diệp Mẫn Kiệt dường như đang ẩn chứa một ngọn lửa.

Trước đây anh là một công chức ở Phí Thành, tuy là gia đình anh nghèo khó, nhưng anh lại hiếm khi gặp những phần xã hội hiểm ác.

Sau này anh quyết tâm từ chức, bắt đầu đến Bắc Kinh để kiếm tiền cùng Giang Châu, thì đó mới lần đầu tiên anh thấy kiếm tiền nó lại dễ đến thế nào.

Bán một thiết bị điện có thể là kiếm được từ 10 đến 20 tệ rồi.

Tiền cứ chảy vào túi như là nước, chưa bao giờ anh thấy kiếm tiền nó lại dễ dàng đến như vậy!

Đây là một cú sốc không nhỏ đối với đống kiến ​​thức cằn cỗi của Diệp Mẫn Kiệt.

Thấy đống tiền ở trước mắt, ai mà không động tâm chứ?

Anh đã trằn trọc không ngủ suốt vô số đêm.

Nghĩ đến tiền mặt trong tủ trong cửa hàng, nghĩ đến công việc làm ăn vô cùng phát đạt khiến anh ngứa ngáy vô cùng.

Nếu, nếu anh mở cửa và kinh doanh riêng để kiếm tiền, anh sẽ không chỉ nhận mấy đồng lương chết như thế kia!

Anh cũng có thể trở thành một ông chủ và kiếm được rất nhiều tiền!

Chứ không giống như bây giờ, nói cho cùng thì anh giờ cũng chỉ là giúp người khác kiếm tiền!

Cái ý tưởng này phát triển vào một nửa đêm nào đó, nó giống như cỏ dại đột nhiên nảy mầm trên mảnh đất cằn cỗi, cứ thế mà điên cuồng sinh sôi.

Diệp Mẫn Kiệt đứng dậy lấy ra 100 tệ mà anh đã cẩn thận đặt dưới gối, nhưng trong đầu lại không biết tư vị như thế nào.

Theo kế hoạch ban đầu của anh thì....

Tiết kiệm được một chút tiền, vượt qua được chuyện khó khăn rồi sẽ xin Giang Châu từ chức sau khi mình tiết kiệm đủ tiền.

Nói thật ra.

Trong lòng, Diệp Mẫn Kiệt không cảm thấy mình mắc nợ Giang Châu bao nhiêu.

Đúng là mặc dù Giang Châu đã giúp đỡ anh, nhưng Diệp Mẫn Kiệt cũng thực sự tận tâm giúp đỡ Giang Châu trong công việc.

Đây là quan hệ lao động bình đẳng, chưa kể đến việc anh đã đỡ giúp Giang Châu một nhát dao.